Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 850: Tàn Hồn Của Nữ Thần

Lại bước ra một bước, Diệp Thu hai mắt sáng lên, phảng phất như thấy được tình cảnh vạn cổ tuế nguyệt lúc trước.

Một nữ tử tuyệt đại phong hoa, vượt lên trên chúng sinh, lấy thân thể ngăn lại hắc ám, mở ra tương lai.

Nàng đưa lưng về phía chúng sinh, Diệp Thu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng, không cách nào thấy rõ dung mạo.

Nhưng dựa theo hành vi cử chỉ của nàng, hắn không khó để nhìn ra đây là một nữ tử kinh diễm tuyệt luân không gì sánh được.

Ở trên người nàng Diệp Thu có thể cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng an tường.

"Đây chính là vị Liên Đài chi chủ trong truyền thuyết sao?"

Diệp Thu mắt sáng như đuốc nhìn xem nữ thần bên trong huyễn tượng, nội tâm hắn rất là kính nể nàng.

Hắn lại bước ra một bước, hai khối bia đá ở hai bên Tam Sinh Kim Liên hiện ra hào quang thanh sắc, phù văn chợt hiện.

Nàng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, giờ khắc này toàn bộ cấm khu như được nàng chiếu sáng.

Bọn hắn căn bản không biết rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, vì bọn hắn không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong.

Diệp Thu như bị thất thần, hoàn toàn đắm chìm bên trong vẻ mỹ lệ của đối phương, không cách nào tự kiềm chế.

Tại một khắc nàng xuất hiện, toàn bộ cấm khu phảng phất như bị một đoàn mê vụ bao bọc, chặn lại tầm mắt của đám cường giả bên ngoài.

Giờ khắc này Diệp Thu mới rốt cục thấy rõ hình dáng của vị nữ thần kia.

Nghe được nàng khen ngợi như thế, Diệp Thu âm thầm run lên, không dám cao ngạo mà khiêm tốn nói: "Tiền bối quá khen, vãn bối chỉ là may mắn thoát hiểm mới đặt chân được tới nơi này.”

Diệp Thu giật mình một cái, cũng không có tiếp tục đi phía trước.

Nữ thần chậm rãi mở miệng, nói: "Thời gian trôi qua, càn khôn thay đổi khôn lường. Không biết rõ đã bao nhiêu năm rồi không có người đặt chân tới nơi này."

Nàng quá đẹp! Đẹp một cách phi thường!

Phía dưới hào quang thanh sắc, một đạo bóng người dần dần hiển hiện.

Diệp Thu trở nên hít thở dồn dập, trầm mặc không nói.

Nữ thần cũng không nói gì, chỉ là duy trì nụ cười, ánh mắt thưởng thức nhìn xem Diệp Thu.

Nàng có cử chỉ đoan trang ưu nhã, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu, nhìn chăm chú vào Diệp Thu lộ ra ánh mắt vui mừng.

Sau đó nàng lại nói: "Ngươi không cần câu nệ, ngươi có thể đi tới nơi này đã đủ để chứng minh ngươi có chỗ hơn người."

"Hậu bối trẻ tuổi, ngươi rất không tệ khi có thể thông qua thiết lập khảo nghiệm trùng điệp của ta để đặt chân tới mảnh lĩnh vực này. Ta đối với tương lai của ngươi tràn đầy chờ mong."

“Ngược lại vãn bối rất hổ thẹn khi đã quấy rầy tiền bối, xin tiền bối chớ trách tội."

Chẳng lẽ lại là Trường Sinh kiếp?

Nữ thần lắc đầu, vẫn như cũ duy trì nụ cười, không có giải thích, chỉ là nói ra: "Có chút bí mật chỉ có triệt để vùi lấp ở trong lòng đất mới có khả năng bảo hộ các ngươi tốt hơn."

Diệp Thu bắt lấy trọng tâm, hỏi tiếp: "Không biết vãn bối có thể thay tiền thực hiện nguyện vọng hay không? Xin tiền bối cứ chỉ thị."

Nghe được lời bi tình như thế, Diệp Thu có chút rung động. Trong lòng hắn rất muốn biết rõ nàng đến cùng đã trải qua sự tuyệt vọng như thế nào thì mới có thể tại sau khi chết hàng vạn vạn năm, mà chấp niệm của nàng vẫn như cũ lưu lại thế gian không chịu rời đi.

"Aiii. . ." Nghe được Diệp Thu nói vậy, nữ thần thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi bây giờ còn không có thực lực đi đối mặt với kẻ đáng sợ kia."

"Bây giờ ta cũng chỉ là một cái tàn hồn chấp niệm chưa tán mà thôi. Ngươi không cần lo lắng ta sẽ thương tổn ngươi."

Nàng nhìn Diệp Thu một chút, sau đó lắc đầu, nói: "Đáng tiếc ngươi không phải là người mà ta muốn chờ đợi."

"Ta ở nơi này chờ đợi chỉ vì tìm kiếm một người hữu duyên để truyền xuống y bát."

"Sau nhiều năm tuế nguyệt ta cũng đã nghĩ thông suốt, đó là thế gian vạn vật đều đã có định số!"

Mang theo nghi hoặc, Diệp Thu dò hỏi: "Tiền bối, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đến cùng đã trải qua sự tuyệt vọng như thế nào không?"

Đúng vậy, nữ tử tuyệt đại phong hoa này đã đau khổ chèo chống ở đây không biết bao nhiêu năm tháng.

Loại thời gian dài cô độc, tịch mịch đó người bình thường rất khó chịu đựng.

Tựa như Cấm Khu Chi Chủ bị trói buộc hàng vạn vạn năm, khiến cho hắn người không ra người, quỷ không quỷ, mười phần cô đơn.

Câu trả lời của nàng cơ hồ không kém bao nhiêu so với Cấm Khu Chi Chủ trước đây.

Trước khi có đủ thực lực để có thể tự vệ, việc giả bộ hồ đồ cũng chính là một loại thủ đoạn tự vệ!

Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo!

Diệp Thu có chút suy đoán, hắn cũng không hỏi ra mà chỉ là gật đầu.

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ thất lạc không gì sánh được.

Khả năng chính nàng cũng không nghĩ tới, mình chờ đợi nhiều năm như vậy mà sẽ chờ ra dạng kết quả này.

Nghe đến đó Diệp Thu cũng thất lạc một trận. Tuy nhiên nghĩ lại hắn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đề nghị.

"Không biết người hữu duyên trong miệng tiền bối cần có điều kiện gì? Có lẽ vãn bối có thể thay tiền bối tìm kiếm ra người hữu duyên này!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt nữ thần khẽ giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng rất có hứng thú nhìn xem Diệp Thu, nội tâm vô cùng vui mừng.

Nàng vốn là muốn từ bỏ nay lại hiện lên một tia hi vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận