Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 822: Thần Huyết

Sau một hồi lâu, Minh tộc chi chủ cuối cùng mới hòa hoãn lại, tỉnh táo suy tư một phen rồi thở phào một hơi.

"Hừ, tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng hủy đi Chí Thánh Càn Khôn Đỉnh thì liền có thể thắng được cuộc tỷ thí này sao?"

"Vô tri, ngu xuẩn! Ngươi chờ đó, một hồi nữa các ngươi liền biết rõ cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính."

Minh tộc chi chủ lạnh lùng nói ra, Diệp Thu nghi ngờ nhìn hắn ta một cái vì nghe không ra ý tứ gì.

Diệp Thu lập tức đem ánh mắt nhìn về phía thần đàn, Chí Thánh Càn Khôn Đỉnh vỡ vụn trong nháy mắt thì một giọt máu liền từ trong đỉnh bay ra.

"Ồ? Đây là. . ."

Diệp Thu âm thầm giật mình.

Ngay khi giọt máu kia bay ra, hắn liền cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng xưa nay chưa từng có.

Nó không chỉ có thể kích phát ra tính bạo hung của bọn hắn, mà hơn nữa còn cường hóa lực lượng của bọn hắn.

Diệp Thu thầm hô một tiếng, hắn đã minh bạch ý tứ trong lời nói của Minh tộc chi chủ.

Sau khi nhìn thấy giọt máu kia, hai mắt của đám thiên kiêu Minh tộc bỗng nhiên trở nên đỏ rực, phảng phất như nhận lấy một loại kích thích nào đó.

"Nguy rồi!"

Diệp Thu liền cảm giác có điều không ổn.

Thiên nhãn vừa mở, Diệp Thu quan sát thấy bên trên giọt máu kia có phù văn lưu động, nội tâm hắn càng thêm giật mình, vi nó cường đại đến nổi từ xưa tới nay hắn chưa từng gặp qua.

Loại khí tức này vậy mà còn kinh khủng hơn so với Cấm Khu Chi Chủ!

Nếu như Diệp Thu không có đoán sai, giọt máu kia hẳn là Khởi Nguyên chi huyết của Minh tộc.

Chỉ thấy phía trên thần đàn, giọt máu kia đang lẳng lặng đứng trên cửu thiên, bộc phát ra lệ khí kinh người không ngừng lan tràn ra bốn phương thiên địa.

"Không tốt!"

Lúc này thực lực của bọn hắn đã tăng lên trọn vẹn mấy chục lần.

"Phù... Xem ra lần này đám tiểu bối phe ta muốn gặp được phiền toái rồi."

Nhìn đến đây Diệp Thu có chút nhướng mày, hắn có thể cảm giác được giọt máu kia đối với đám thiên kiêu Minh tộc có ảnh hưởng phi thường to lớn.

Giờ khắc này đã đến phiên Diệp Thu luống cuống, vì loại dị biến kinh thiên như thế hắn thật sự là không nghĩ tới.

Từ nó mà đã diễn sinh ra ngàn vạn sinh linh Minh tộc, dựng dục ra cái chủng tộc mạnh mẽ này.

Diệp Thu rất khó tưởng tượng chủ nhân của giọt máu kia đến cùng là sư tồn tại kinh khủng như thế nào.

"Xem ra các tuyển thủ phe ta sắp gặp nguy hiểm rồi."

Nhìn xem phía trên thần đàn xuất hiện dị biến, đám người vây xem nghị luận ầm ĩ.

"Toang rồi! Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải thua sao?"

"Giọt máu kia từ nơi nào xuất hiện? Vì sao nó lại có được khí tức đáng sợ như vậy?"

Phía trên thần đàn, nhìn xem giọt máu kia dần dần nhuộm đỏ thiên địa, sắc mặt Lâm Thanh Trúc trắng bệch không gì sánh được, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Không chỉ có Diệp Thu không nghĩ tới, mà tất cả mọi người ở đây cũng không nghĩ tới.

Lâm Thanh Trúc lập tức thi triển Huyền Băng Thuật, băng khí cực hạn tràn ngập thân thể nàng, giúp cho nàng dần dần bình tĩnh lại.

"Huyền Băng Thuật! Định!"

Giờ khắc này nàng thấy mình như đang ở bên trong thế giới ác mộng.

Một thời gian sau, tất cả mọi người trong chiến trường đều ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói ra.

"Không. . . Chúng ta không thể thua, vì một khi chúng ta thua trận tỷ thí này thì khí vận của Đại Hoang chúng ta sẽ bị đối phương rút đi một nửa, từ đó đám hậu bối tử tôn của chúng ta sẽ càng thêm cách xa cơ hội thành tiên."

Trong lòng mọi người đều không thể nào tiếp thu được sự thật này, chỉ có thể đem tất cả hi vọng ký thác vào mười người phía trên thần đàn.

Lúc này bầu không khí đã trở nên càng ngày càng lo lắng, bất an.

Một vị lão giả tiên phong đạo cốt, biểu lộ ngưng trọng nhìn xem giọt máu kia, nói: "Đây tựa hồ là Khởi Nguyên chi huyết của Minh tộc. Bởi vì con khỉ kia đánh nát thạch đỉnh của Minh tộc cho nên đã giải trừ phong cấm, đem giọt máu này phóng thích ra ngoài."

Không ai nghĩ tới giọt máu nho nhỏ kia vậy mà lại trở thành điểm mấu chốt thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Nghe vậy đám người lập tức kinh hãi, khắp khuôn mặt đều là sự lo lắng.

"Cái gì?!!"

Tại thời khắc mấu chốt này Lâm Thanh Trúc nhất định phải bảo trì sự thanh tỉnh, nàng không thể bị lệ khí ăn mòn, nếu không các nàng sẽ không còn cơ hội chiế thắng.

Lâm Thanh Trúc giơ lên ngọc thủ, một cỗ băng khí cực hạn liền bao trùm hơn phân nửa bầu trời.

Nhờ có Lâm Thanh Trúc hỗ trợ, đám người còn lại mới từ bên trong ảo cảnh tìm về bản thân.

Bọn họ kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

"Nguy hiểm thật, còn tốt là đám thiên kiêu Minh tộc cũng bị thần huyết ảnh hưởng, nếu không chúng ta tại trạng thái mà bị bọn hắn công kích thì chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ." Tiêu Hàn Y lòng vẫn còn sợ hãi, nói.

Đám người còn lại cũng là mười phầm tán đồng, biểu lộ vẻ mặt rất ngưng trọng.

"Cục diện hiện tại đã tiến vào một cái tử cục, vậy chúng ta nên phá cục như thế nào đây?"

Ánh mắt đám mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Trúc, để cho nàng cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.

Thế nhưng Lâm Thanh Trúc thân mang trọng trách dẫn đội, cho nên nàng không thể nào trốn tránh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận