Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 78: Phẫn Nộ

Lúc này, Diệp Thu đột nhiên nói ra: "Chờ đã!"

"Hả? Diệp sư đệ, ngươi còn có chuyện gì à?" Tề Vô Hối nhướng mày hỏi.

Xin lỗi thì ta đã xin lỗi rồi, quà thì ta cũng đã đưa rồi, vậy tên quỷ này còn muốn cái gì nữa đây?

"Sự tình của Dương gia có thể xem như xong, tuy nhiên mấy lão đầu của Bất Lão sơn kia ta sợ là không dễ dàng bỏ qua như vậy." Diệp Thu nói.

"Bọn hắn thì sao?" Tề Vô Hối không hiểu mà hỏi lại.

Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi đi đến trên mặt đất Lý Đạo Nguyên đang nằm trên mặt đất nói.

"Ngươi lúc trước đã buông lời vũ nhục chưởng giáo của Bổ Thiên giáo chúng ta, vậy ngươi còn không có ý định cấp cho ta một lời giải thích sao?"

"Cái gì?" Nghe được lời này mà đôi lông mày của Tề Vô Hối chợt nhíu lại như tia lửa.

Coi như có đem việc này kích phát đến mức lớn nhất là Bổ Thiên giáo và Bất Lão sơn khai chiến thì Diệp Thu cũng không màng quan tâm, muốn đánh thì đánh chứ sao?

"Hừ, hiểu lầm sao? Lý Trường Không, ngươi hẳn là coi ta là đồ đần chăng?" Tề Vô Hối mang vẻ mặt không hề dễ chịu, trong nháy mắt khí tức tăng vọt, uy áp của Giáo Chủ cảnh lập tức bộc phát.

Hắn nói ra sự tình này vì có Tề Vô Hối ở đây, bởi thanh danh của Bổ Thiên giáo thì hắn không thèm quan tâm, mà Tề Vô Hối sẽ biết rõ nên làm như thế nào.

Huống chi xuất thân của đối phương chỉ là trưởng lão của Bất Lão sơn, vậy là hiểu được sự chênh lệch địa vị rồi. Chứng tỏ Bất Lão sơn đã hoàn toàn không đem Bổ Thiên giáo để vào mắt!

Lý Trường Không liền vội vàng đứng lên giải thích: "Tề đạo hữu, đây đều là hiểu lầm, Lý sư huynh của ta cũng chỉ nói vu vơ mà thôi. Bất Lão sơn chúng ta cùng Bổ Thiên giáo của các ngươi có tình giao hữu nhiều năm như vậy nên cũng không thể bởi vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà phá hủy đi sự hữu nghị của hai bên phải không?"

"Tề chân nhân, đây quả thật là hiểu lầm, chúng ta một chút cũng không có ý tứ sỉ nhục Mạnh chân nhân." Lý Trong lòng Trường Không lúc này đã muốn phát khóc mà vội vã nói.

"Ngươi muốn thế nào?" Lý Đạo Nguyên xanh mặt hỏi.

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, vì khí tức của Tề Vô Hối dường như không kém Diệp Thu vừa rồi chút nào.

"Hiểu lầm sao?" Diệp Thu cười hỏi và lười nhác nói tiếp.

"Lý đạo hữu, Bổ Thiên giáo chúng ta cùng Bất Lão sơn của ngươi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Các hạ dám nói năng lỗ mãng làm nhục thanh danh của sư huynh ta thì sợ là có chút không được." Tề Vô Hối cũng đi tới nói.

Mạnh Thiên Chính tương đương với bộ mặt của Bổ Thiên giáo, ai vũ nhục hắn thì tương đương với vũ nhục toàn bộ Bổ Thiên giáo.

"Có phải hiểu lầm hay không thì ta tự có năng lục hiểu rõ. Chuyện hôm nay còn chưa xong đâu."

"Tề sư huynh, chính ngươi tự mình xử lý đi, ta còn có việc nên xin được cáo lui trước." Diệp Thu khoát tay áo thong dong quay người rời đi, hắn sẽ không cần phải căn dặn Tề Vô Hối nên làm như thế nào.

"Bổ Thiên giáo chúng ta chưa từng có ân oán cùng với bất luận danh sơn thánh địa nào nhưng cũng không có nghĩa là Bổ Thiên giáo chúng ta sẽ sợ các ngươi."

Cho đến giờ phút này mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Bổ Thiên giáo chính là nơi cường thịnh nhất một thời Viễn Cổ.

Một tên ôn thần Diệp Thu mà đã khó xơi, nay lại thêm một tên Tề Vô Hối nữa. Hiện tại bọn hắn nơi nào còn có sức đánh một trận? Trong lòng ông ta thầm chửi rủa một trận nhưng tiếng chửi rủa chỉ phát ra đến đầu môi chứ cũng không dám phát ra tiếng mà quay ngược nuốt vào trong bụng.

Tề Vô Hối lúc đến tâm trạng còn vui vẻ, nhưng lúc về thì mang bộ mặt tức giận.

Bây giờ bởi vì một câu nói của Lý Đạo Nguyên mà bọn hắn đã triệt để chọc giận Bổ Thiên giáo, không biết rõ tiếp xuống người ta sẽ làm cái gì?

Hàn Sinh Dịch nhìn đám người Hạc Vô Song rời đi mà lắc đầu nói: "Dao nhi, chúng ta cũng đi thôi."

Tề Vô Hối bá khí nói ra. Vừa rồi hắn vốn đang kìm nén lửa giận trong bụng mà bây giờ mới có chỗ phát tiết nên cảm thấy thoải mái vô cùng.

"Hừ!" Tề Vô Hối vẩy vẩy tay áo quay người rời đi, chỉ để lại ba người chật vật không chịu nổi nhìn nhau mà không biết phải làm sao.

"Nếu như Bất Lão sơn các ngươi muốn chiến thì Bổ Thiên giáo chúng ta liền tiếp."

Hôm nay hắn đến thành Quảng Lăng vốn còn muốn bớt chút thời gian để đến Dương gia vớt chút chất béo, nhưng bây giờ xem ra một cái vỏ ốc cũng không vớt được mà ngược lại hắn còn phải góp vào một chút.

"Ha ha ha, đi thôi, hết trò hay để xem rồi." Sau khi Tề Vô Hối rời đi, đám đông bắt đầu giải tán, mọi người ai về nhà nấy.

Trước khi rời đi Hạc Vô Song vẫn không quên chào hỏi Diệp Thu.

"Cái này. . ." Lý Trường Không khóc không ra nước mắt, ông ta biết mình bây giờ há miệng giải thích không rõ nên chỉ có thể hồi sơn rồi lại cùng Đại trưởng lão thương nghị về chuyện này.

"Vâng, Hàn thúc." Phù Dao gật đầu đáp.

Trước khi rời đi thì Phù Dao còn nhìn xem Diệp Thu thật sâu nhưng cũng không nói gì thêm mà liền lặng lẽ rời đi.

Rất nhanh sau đó, trên đường phố cũng chỉ còn lại Diệp Thu và Tiêu gia, Dương gia cùng với ba lão đạo sĩ của Bất Lão Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận