Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 869: Trở Lại Bổ Thiên Giáo

"Tiền bối, lão Hunter rất hổ thẹn, tự biết mình tội không thể tha, so với việc uổng phí khối thiên địa bảo cốt này thì không bằng đưa tặng cho người chân chính cần nó."

"Ta thấy trong cơ thể đứa bé kia cũng có một khối tái sinh cốt, hai khối bảo cốt có sự đồng nguyên kỳ diệu, có lẽ nó mới là chủ nhân chân chính của bảo cốt, ta chỉ là kẻ tạm thời nắm giữ mà thôi."

Hunter Ngộ Không thở dài nói: "Aiii, đứa bé kia là người có tâm địa thiện lương, hồn nhiên ngây thơ, là một người đáng giá tin tưởng. Ta tin tưởng nó tuyệt đối có thể khống chế tốt khối thiên địa bảo cốt này."

Nghe đến đó Diệp Thu kinh ngạc một phen, ánh mắt hắn lập tức chớp động lên.

"Lại thêm một khối tái sinh cốt nữa sao? Chẳng lẽ là hắn?"

Diệp Thu âm thầm giật mình, từ khi trận đại chiến tại Bổ Thiên giáo kết thúc đến nay cũng đã qua năm, sáu năm.

Trong lòng có nghi hoặc nên Diệp Thu không có tiếp tục cùng Hunter Ngộ Không trò chuyện, hắn muốn trở về Bổ Thiên giáo để tận mắt xem xét đến cùng có phải như suy đoán của hắn hay không.

Diệp Thu nói: "Khỉ con, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, ngươi và ta hữu duyên sẽ gặp lại. Có thời gian thì hãy đi tới Tử Hà phong của ta chơi một chuyến."

Nhìn xem Hunter Ngộ Không cam đoan chân thành như vậy nhưng Diệp Thu vẫn bán tín bán nghi, không dám tin lời nó.

"Đây là tiên đan sao?"

Nếu như hắn không dặn dò nó như vậy thì hắn đoán chừng nó sẽ ăn viên tiên đan này ngay lập tức.

Hunter Ngộ Không đưa mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Thu rời đi, cho đến khi Diệp Thu đã bay đi rất xa thì nó mới thu hồi ánh mắt.

"Nhớ là không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì ngươi không thể tùy tiện ăn nó. Tại thời khắc sinh tử nó sẽ giúp cho ngươi nghịch thiên cải mệnh." Diệp Thu không quên dặn dò một câu.

Hunter Ngộ Không vô cùng hiếu kì, nội tâm của nó như bị vuốt mèo cào cấu không ngừng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

"Vâng, tiền bối, hữu duyên gặp lại." Hunter Ngộ Không học theo nhân lễ, cung kính làm ra một cái đại lễ với Diệp Thu.

Nhìn xem viên tiên đan nhỏ bé trong tay toả ra mùi thơm mê người, Hunter Ngộ Không lập tức thèm nhỏ dãi, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Hắn biết rõ tính cách của Hunter Ngộ Không từ trước đến nay luôn ưa thích dùng trân bảo hiếm thấy làm thức ăn.

Diệp Thu trước khi đi còn đem một viên đan dược nhét vào trong tay Hunter Ngộ Không, nói: "Khỉ con, ngươi và ta hôm nay hữu duyên, cho nên ta sẽ tặng ngươi một viên tiên đan."

Tuy nhiên thời gian đang cấp bách nên Diệp Thu cũng không có thời gian cùng Hunter Ngộ Không nói chuyện tào lao, giao phó xong hắn liền vội vàng rời đi.

Hunter Ngộ Không nguyên bản vừa định một ngụm nuốt trọn tiên đan, nhưng khi nghĩ tới vừa rồi Diệp Thu dặn dò thì nó liền bỏ đi ý nghĩ này.

Thấy được Diệp Thu nghiêm túc dặn dò như thế, Hunter Ngộ Không lập tức minh bạch viên đan dược này có tầm quan trọng cỡ nào mà làm ra cam đoan: "Tiền bối cứ yên tâm, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì ta tuyệt đối sẽ không ăn viên tiên đan này."

Thế nhưng Hunter Ngộ Không càng nhìn càng muốn ăn viên tiên đan này. Đương nhiên nó không phải là kẻ thích ăn hàng, chủ yếu là do nó rất hiếu kì về tác dụng của viên tiên đan này.

"Viên đan dược này thơm quá đi! Nó có công dụng thần kỳ gì nhỉ?"

"Không được không được, ta đã đáp ứng với tiền bối không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không ăn nó rồi."

Đám người này đều là đệ tử của Thủ phong, lúc bọn hắn trông thấy người đến là Diệp Thu thì trong nháy mắt liền trở nên kích động.

"Người đến là ai?"

"Ừm, các ngươi đi đi." Diệp Thu nghe vậy mà không có lựa chọn trước tiên đi tới Tử Hà phong, hắn hướng về phía Ngọc Thanh điện mà bay đi.

Lúc này Diệp Thu đã tiến vào Tần Xuyên, hắn không có để ý tới tình huống dưới núi mà đi thẳng lên Bổ Thiên giáo.

Có mấy thanh kiếm ngăn trở lối đi, Diệp Thu cũng không có tức giận, sau đó từ trong sương mù bay ra ngoài đại môn mấy đạo thân ảnh.

Sau khi xoắn xuýt cả buổi, Hunter Ngộ Không rốt cục vẫn là nhịn được, nó không có lựa chọn ăn viên tiên đan này mà là cất giữ thật tốt.

"Chúng đệ tử bái kiến Diệp sư thúc!"

"Đứng lên đi." Diệp Thu vô tâm để ý tới bọn hắn, sau khi nói một câu đứng lên đi hắn liền nhìn về phía Thủ phong, hỏi: "Chưởng giáo có ở đó không?"

"Hồi bẩm Diệp sư thúc, chưởng giáo sư tôn đang ở tại Ngọc Thanh điện cùng với các vị thủ tọa nghị sự. Diệp sư thúc cứ việc tiến đến."

Diệp Thu vừa đi vào hộ sơn đại trận thì liền có mấy vị đệ tử tiến lên chặn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận