Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 802: Đối Chiến Minh Tộc Chi Chủ

Đối Chiến Minh Tộc Chi Chủ

Nhìn một màn này, vô số cường giả thế hệ trước còn đang quan sát, nhưng nhiệt huyết trong lòng tựa hồ đã hồi phục.

“Ha ha ha ha, các tiểu gia hỏa đều điên cuồng như thế, những lão gia hỏa chúng ta cũng không thể mất đi khí thế.”

Một lão giả tiên phong đạo cốt hô to, một tay cầm kiếm, ánh mắt tập trung một vị Minh tộc Đại Đế trực tiếp giết qua.

Một tiếng nổ thật lớn, thiên địa rung chuyển, chiến đấu kinh tâm động phách, tất cả mọi người đánh nhau túi bụi, duy chỉ có hai người vẫn bất vi sở động, đó chính là Minh tộc chi chủ và Diệp Thu.

Bọn hắn cách không nhìn nhau, tay áo phấp phới, không chút động đậy.

Sau khi nhìn nhau gần mấy phút, Minh Tộc Chi Chủ mở miệng nói: “Lấy thân nhập đạo sao? Thú vị! Ta ở trên người ngươi tựa hồ ngửi được hơi thở của một người quen.”

“Từ trong ánh mắt của ngươi ta thấy được một tia sợ hãi. Chẳng lẽ người quen này của ngươi để cho ngươi rất sợ hắn?" Diệp Thu trào phúng.

Theo một tiếng châm chọc của Diệp Thu, Minh Tộc Chi Chủ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Thú vị! Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta sao?"

Chỉ tiếc là Minh Tộc Chi Chủ đã bị phong ấn quá lâu, lực lượng dần dần tản đi, tu vi cũng giảm sút không ít, thực lực đại giảm, hiện tại hắn cũng chỉ có thể duy trì ở Chân Tiên cảnh.

Diệp Thu nhàn nhã dạo chơi, Tru Tiên Kiếm phiêu phù bên người hắn, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào nam nhân đối diện.

Nếu như hắn ở thời kỳ toàn thịnh thì dạng tiểu tu sĩ như Diệp Thu hắn chỉ cần một ánh mắt là có thể tru sát.

"Ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi bị giam giữ ở trong cấm khu, là một hạt bụi bặm bên trong chúng sinh, ngươi tựa hồ không có khủng bố như ngươi miêu tả."

Hỗn Nguyên đạo thể là thể chất tuyệt trần vạn cổ trong truyền thuyết, huyết dịch nhất định là vô cùng ngon miệng!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Minh Tộc Chi Chủ liền hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng nói: "Im miệng! Ta chính là Minh tộc chi vương vĩ đại, trên trời dưới đất không có địch thủ! Ta không cần sợ hãi bất luận kẻ nào!”

Nhưng Minh Tộc Chi Chủ không chút lo lắng về vấn đề này, bởi vì chỉ cần cho hắn vài giọt bảo huyết là hắn liền có thể nhanh chóng khôi phục lại.

Chiến đấu bên cạnh càng phát ra kịch liệt, nhưng mọi người giống như đều rất thức thời, mặc kệ bọn họ đánh nhau kịch liệt cỡ nào thì cũng không có ai tới quấy rầy hai người này.

Diệp Thu lắc đầu, vẫn chuyện trò vui vẻ: "Vậy sao? Nhưng tình cảnh của ngươi nói cho ta biết ngươi không phải kẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi."

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tu vi của Diệp Thu chỉ là một người vừa mới đột phá Thiên Nhân cảnh mà thôi.

Diệp Thu có thể nhìn ra lòng tham của Minh Tộc Chi Chủ, dù cho nội tâm hắn rất mạnh mẽ nhưng khi bị một nam nhân âm khí trầm trầm như vậy nhìn chằm chằm thì ít nhiều cũng có chút buồn nôn.

Bên trong ánh mắt tà ác của Minh Tộc Chi Chủ là tràn đầy lệ khí không kiềm chế được.

Diệp Thu cười cười, tay phải nhẹ nhàng duỗi ra, Tru Tiên kiếm thình lình xuất hiện trong tay hắn, nói: “Vậy sao? Vậy thì để ta xem ngươi có bản lĩnh này hay không!”

Minh Tộc Chi Chủ bây giờ rất khát vọng tư vị máu tươi, mà Diệp Thu đang đứng ở trước mặt hắn nghiễm nhiên chính là bảo huyết trân quý nhất.

Minh Tộc Chi Chủ liếm môi, ánh mắt của hắn dần dần trở nên tham lam.

Hắn vốn không hề có động tác, nhưng đột nhiên một chiêu Huyết Trảo đã chộp tới, trong chốc lát lực lượng khủng bố đem hư không đánh ra một mảnh vặn vẹo.

Tru Tiên kiếm sao? Không phải năm đó thanh kiếm này đã bị hủy rồi ư? Làm thế nào nó lại tái hiện nhân gian?

Một tiếng va chạm thật lớn, hai người đồng thời bị chấn lui, mà Diệp Thu bị chấn lui khoảng cách xa hơn một chút, dù sao tu vi cả hai cũng có chênh lệch.

Tru Tiên kiếm phát ra tiếng kiếm minh hưng phấn, Diệp Thu cũng không khống chế được tâm tình của nó.

Kiếm khí giống như từng ngọn cỏ nhỏ lấy đủ các góc độ giết tới.

“Thanh kiếm này của ta đã uống vô số huyết dịch, so với máu trên người ta thì nó hình như ưa thích máu trên người ngươi hơn.”

Vừa rồi Minh tộc chi chủ đã nhân cơ hội đánh lén Diệp Thu, hắn vốn tưởng rằng Diệp Thu sẽ không chú ý mà bị hắn đánh lén thành công, nhưng không ngờ Diệp Thu lúc nào cũng cảnh giác hắn mà trong nháy mắt liền ra tay phản kích thành công.

Minh tộc chi chủ nhìn xem Diệp Thu mà nội tâm âm thầm giật mình, vì hắn không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt hắn lại có tính cảnh giác cao như vậy.

Minh tộc chi chủ hai tay giao nhau, trước người hắn lập tức hình thành một đạo bình phong.

Nhìn Tru Tiên kiếm trong tay Diệp Thu, Minh tộc chi chủ cũng có chút kiêng kỵ, thậm chí còn có chút mờ mịt.

Nhưng điểm chênh lệch này chẳng những không thể để cho Diệp Thu sợ hãi, mà ngược lại hắn càng thêm hưng phấn.

“Xem ra ngươi cũng không mạnh lắm.” Diệp Thu cười lạnh nói.

Trong nháy mắt hắn liền thi triển Thảo Tự Kiếm Quyết, ngàn vạn kiếm khí nhanh chóng ngưng tụ, hội tụ ra vạn kiếm đồng loạt chém tới.

Minh tộc Chi Chủ lắc đầu, sau đó lộ ra nụ cười quỷ dị.

Chiến đấu hết sức căng thẳng, hai người vốn đang bình tĩnh trò chuyện thật vui vẻ, nhưng giây tiếp theo lại đồng thời ra tay, tràng diện chiến đấu kinh thiên động địa.

Diệp Thu lạnh lùng nhìn xem, Tru Tiên kiếm chém ra một cái.

“Vậy thì đọ sức đi!”

Mà điều càng làm cho Minh tộc chi chủ không dám tin đó là kiếm pháp cùng chiến lực của Diệp Thu.

Đây mà là chiến lực của một tu sĩ Thiên Nhân cảnh nên có sao?

Diệp Thu chỉ dựa vào tu vi Thiên Nhân cảnh mà đã có thể đối cứng với Chân Tiên cảnh.

Minh tộc Chi Chủ còn chưa từng thấy qua tồn tại khủng bố như thế, tiềm lực của Diệp Thu thật sự quá kinh người.

Minh tộc chi chủ nào biết Diệp Thu trước đó tại vực sâu tử vong bên dưới cấm khu đã từng có một hồi kỳ ngộ.

Cấm khu chi chủ đã lấy Huyết Chủng Đạo Pháp mà hắn phải hao phí mười vạn năm mới thăm dò ra để giúp Diệp Thu viên mãn đạo pháp, đột phá Thiên Nhân cảnh, thực lực đại tăng, tiềm lực được khai phá đến cực hạn.

Nếu ngay cả điểm này mà Diệp Thu cũng không làm được thì hắn cũng đừng tu tiên gì nữa, dứt khoát về nhà nuôi heo đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận