Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 857: Diệp Thu Gánh Vác

Rất nhanh sau đó, Vân Tiêu kiếm xuyên qua lồng ngực của Triều Tịch, trận đại chiến này rốt cục cũng kết thúc.

Nhưng mọi người ở đây cũng rõ ràng hai tộc đại chiến chỉ mới bắt đầu, huyết chiến chân chính vẫn còn chưa tới.

Hiện tại chỉ là một chi tiểu đội của quỷ dị nhất tộc, chủ lực còn chưa xuất hiện.

Chiến đấu kết thúc, Lâm Thanh Trúc triệu hồi Vân Tiêu kiếm, nhẹ nhàng chấn động cổ tay, tiên huyết trên thân kiếm lập tức bắn ra.

Liễu Thanh Phong kéo lấy thân thể trọng thương đi tới, nói: "Sư muội, không nghĩ tới lần này chưởng giáo sư tôn vậy mà lại phái ngươi đến đây cứu viện."

"Đa tạ sư muội, sư huynh đây lại thiếu ngươi một cái ân tình rồi."

Lâm Thanh Trúc nhìn thoáng qua ánh mắt tràn đầy cảm kích của Liễu Thanh Phong mà sửng sốt một cái, sau đó gật đầu nói: "Sư huynh không cần khách khí, nơi này không phải địa phương nói chuyện, về Tần Xuyên trước rồi lại nói."

Nói xong Lâm Thanh Trúc dẫn đầu rời khỏi Bạch Lang Sơn. Liễu Thanh Phong hường phía sau vẫy tay một cái, ra hiệu cho đám người ở đằng sau đuổi theo.

Liễu Thanh Phong thở phào một hơi, hắn bôn ba mấy tháng rốt cục cũng có thể thoải mái.

"Aiii, ngươi đừng nói nữa!" Liễu Thanh Phong không có lực lượng phản bác đáp, sau đó hắn nhìn về phía Lâm Thanh Trúc, hỏi: "Sư muội, chưởng giáo sư tôn lần này phái ngươi xuống núi có chỉ thị gì không?"

Hắn vừa mới đi vào quán trọ thì liền tự lo rót cho mình một chén trà rồi một ngụm uống hết.

Tề Hạo trêu chọc: "Sư huynh, mấy tháng bôn ba ngươi tiều tụy đi rất nhiều nha, ha ha ha ha. . ."

Lúc này ngoài núi tuyết lớn đầy trời, rét lạnh thấu xương.

Mấy người gật đầu tán thành.

Không đến thời gian nửa ngày, các đệ tử của Bổ Thiên giáo đã mang theo mấy chục vạn bách tính trở về Tần Xuyên.

Lâm Thanh Trúc suy nghĩ, đáp: "À. . . Sư bá có nói bên ngoài Phong Vũ sơn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát dị biến, ngài bảo các ngươi phỉa hỗ trợ các đệ tử trong núi hộ vệ Tần Xuyên an toàn."

Sau khi an trí xong chỗ ở cho những bách tính gặp nạn, Liễu Thanh Phong cũng phải thở hồng hộc vì mệt mỏi quá sức.

Liễu Thanh Phong đem những nạn dân này an trí tại tiểu trấn Tru Tiên, sau đó hắn cùng mấy vị đệ tử hạch tâm hội họp với Lâm Thanh Trúc tại một quán trọ.

Sự an bình hiếm thấy này ngược lại để cho Liễu Thanh Phong có chút không thích ứng.

"Hừ, đám sinh linh quỷ dị ghê tởm kia dám tàn sát vô số đệ tử của Tiên gia thánh địa chúng ta, bọn hắn quả là táng tận lương tâm, người người đều muốn tru diệt bọn hắn."

"Phù. . . Rốt cục đã có thể nghỉ ngơi rồi!"

"Nếu không phải sư muội chạy tới cứu viện kịp thời, vậy chúng ta sợ là đã mất mạng dưới tay của bọn hắn rồi."

"Lần này đám sinh linh quỷ dị có chuẩn bị mà đến, có khả năng kế tiếp chúng ta sẽ có một trận đánh ác liệt với bọn hắn."

Vừa nghĩ tới dọc đường về nhận lấy ủy khuất, Liễu Thanh Phong liền hung hăng đập tay xuống bàn một phát.

Vào 100 ngày trước, chuyện Diệp Thu rời khỏi Tần Xuyên mọi người đều đã biết, nhưng không có ai biết rõ hắn đi đâu và muốn làm cái gì.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên trầm mặc.

"Sau khi hái được Tam Sinh Kim Liên ngài liền rời khỏi Liên Đài.

Nhưng hiện tại điều Lâm Thanh Trúc quan tâm nhất chính là tung tích của sư tôn nàng.

Sư tôn đã xử lý xong sinh mệnh cấm khu rồi sao?

Liễu Thanh Phong lại nói ra một trận lời cảm kích, Lâm Thanh Trúc cũng không có biểu thị gì, vì đây là chuyện mà nàng phải làm.

Trong lòng Lâm Thanh Trúc đang rất hoang mang, nàng không thể nghĩ ra vì sao sư tôn của nàng lại làm như thế.

Diệp Thu đã hao phí tâm lực lớn giúp đỡ Lâm Thanh Trúc, do đó hắn lấy đi gốc Tam Sinh Kim Liên kia cũng không có gì.

Lâm Thanh Trúc kinh ngạc tự hỏi, nàng không nghĩ ra sư tôn của mình sao lại đột nhiên xông ra sinh mệnh cấm khu.

Lâm Thanh Trúc lập tức hỏi: "Sư huynh, các ngươi có nghe được tin tức gì của sư tôn ta không?"

Đến bây giờ đã qua một tháng, nhân gian lại không còn tin tức của hắn. ...

"Trong chúng ta không ai biết rõ Diệp sư thúc đến cùng đã đi đâu, nhưng nghĩ khi đến bản sự của Diệp sư thúc thì tại nhân gian không có khả năng có người có thể uy hiếp được hắn, cho nên hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."

Lâm Thanh Trúc nghe nói như thế thì nội tâm liền căng cứng, nàng không khỏi khẩn trương lên.

Liễu Thanh Phong không nói gì, Tề Hạo thì yên lặng bưng chén trà, không ai biết bọn hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ngài đã đơn độc xông vào cấm khu, bốc lên sinh tử, xâm nhập bên trong cấm khu, cướp đi một đóa Tam Sinh Kim Liên phía trên Liên Đài."

Liễu Thanh Phong rốt cục cũng nói ra tin tức mà hắn nghe được: "Tại một tháng trước ta đã nghe thấy có người kể lại rằng hắn từng tại sinh mệnh cấm khu thấy qua thân ảnh của Diệp sư thúc."

Tại thời điểm vô cùng khẩn yếu trước mắt, hướng đi của Diệp Thu không thể nghi ngờ chính là chuyện mà tất cả mọi người đang chú ý.

Bây giờ hắn đã đi nơi nào, vì sao hắn không có nửa điểm tin tức truyền về?

Vẻ mặt lo lắng của Lâm Thanh Trúc một chút cũng không thể che dấu.

Liễu Thanh Phong có thể thấy rõ Lâm Thanh Trúc đang sầu lo cho nên lên tiếng an ủi: "Sư muội, ngươi cũng không cần lo lắng, sư thúc là người hiền cho nên ngài tự có Thiên Tướng, ngài khẳng định không có chuyện gì."

"Diệp sư thúc làm như thế nhất định là có nguyên nhân của hắn. Điều chúng ta có thể làm chỉ là giữ vững mảnh tịnh thổ cuối cùng này và yên lặng chờ đợi ngài trở về."

Trong lòng Liễu Thanh Phong rất rõ ràng, điều bọn hắn có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhân gian đến cùng có còn tương lai hay không tất cả đều đem hi vọng ký thác vào trên người Diệp Thu.

Diệp Thu đã yên lặng gánh vác hết thảy, tha hương bôn ba tại tất cả đại cấm khu tìm kiếm di tích cổ.

Trong lòng ai ai chỉ còn lại sự kính nể đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận