Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 257: Hủy Diệt Thiên Cơ Tử

Đại chiến hết sức căng thẳng, hai đại thánh địa đã triệt để triển khai huyết chiến.

Trên trời dưới đất chiến đấu không ngớt, một lần nữa đem một mảnh Hoang Nguyên này đánh thành một tòa phế tích.

Đương nhiên, màn kịch quan trọng chính là trận chiến đấu ở trên bầu trời.

Nhìn chăm chú vào Diệp Thu và Thiên Cơ Tử đang kịch chiến, trong lòng mọi người rung động không thôi.

Sau từng chiêu đối bính, hai người nhao nhao lui lại mấy bước.

Diệp Thu đứng ở không trung lặng lẽ nhìn xem Thiên Cơ Tử. Hắn có thể cảm giác được Thiên Cơ Tử lúc này mạnh hơn rất nhiều so với dĩ vãng. Đặc biệt là cỗ quỷ dị chi nguyên kia mười phần khó giải quyết.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi!

Diệp Thu lạnh nhạt nói ra: "Ngươi chỉ có chút bản lãnh này sao?"

Diệp Thu dậm chân một cái, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, lãnh đạm nói: "Liền đến điểm này thôi, ta không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng ngươi! Một kiếm này coi như là tặng cho ngươi lễ vật cuối cùng!"

Giờ phút này Thiên Cơ Tử đang vô cùng sợ hãi, phía dưới một kiếm kia ông ta thậm chí ngay cả quyết tâm phản kháng cũng đều đề lên không nổi.

Tất cả mọi người ở đây giật mình, ai cũng cảm thụ được Tử Vong Chi Kiếm sượt qua người mà vạn phần hoảng sợ.

Diệp Thu giống như Chân Tiên giáng lâm, cả thế gian đều phải chú ý tới hắn, và tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Vừa dứt lời, chỉ gặp Diệp Thu bay vào trong mây, trong chốc lát thiên địa thất sắc.

"Chuyện này không có khả năng. . ."

Đối mặt với lời châm chọc này, Thiên Cơ Tử liền nổi giận, sát ý tăng vọt, quát lên: "Cuồng vọng! Ngươi nhất định sẽ vì sự cuồng vọng của mình mà trả giá đắt!"

Cho dù là quỷ dị chi nguyên mà khi đối mặt một kiếm này cũng ảm đạm xuống.

Sau đó một vạn loại kiếm ý lập tức đánh xuống, hư không vặn vẹo một trận, mưa to gió lớn nổi lên, toàn bộ Hoang Nguyên đều lâm vào bên trong kiếm vực cực hạn.

Diệp Thu lơ đễnh nói ra: "Thiên Cơ Tử, lần trước ngươi may mắn trốn qua một kiếp, nhưng lần này ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa."

Chỉ thấy cửu thiên chi thế đã hình thành, Vạn đạo kiếm khí tề tụ, thiên địa run rẩy một trận.

Chỉ thấy trên bầu trời bỗng nhiên mở ra một cánh cửa, Thượng Thương chi quang chiếu xạ mà xuống.

Một kiếm kinh người kia cho dù là Huyền Dịch và Công Tôn Diễn cũng mang vẻ mặt rung động.

Một lát sau, khí tức quỷ dị trong thể nội Thiên Cơ Tử liền bị thôn phệ không còn một mảnh.

"Không. . ."

Thiên Cơ Tử mãnh liệt lắc đầu, ông ta không thể tin được một màn này.

Ngay sau đó đạo ánh sáng kia đột nhiên hạ xuống.

"Ai có thể cản nổi một kiếm này? Cho dù là cường giả Chí Tôn cảnh đỉnh phong thì chỉ sợ cũng sẽ tránh đi phong mang!"

"Sư huynh!" Huyền Cơ Tử kinh hãi kêu lên.

Sau khi đạo Thiên Môn kia mở rộng, tất cả mọi người tại hiện trường đều sôi trào lên. Loại tràng diện kinh tâm động phách như thế cả đời bọn họ đều chưa chắc có cơ hội gặp được một lần.

Phía bên này, Diệp Thu sau khi chém xuống một kiếm, Thiên Cơ Tử đã hủy diệt, nhưng hắn vẫn không thấy yên lòng.

Thiên Cơ Tử tuyệt vọng và rất không cam lòng lần nữa thất bại dưới tay Diệp Thu.

"Chuyện như vậy ta làm sao có thể lại để cho nó phát sinh lần nữa?"

"Ha ha ha, ngươi còn muốn trốn sao? Nhưng loại chuyện này không thể có lần thứ hai."

Hắn đi vào chỗ mà Thiên Cơ Tử chết đi và cẩn thận cảm thụ thần hồn của ông ta. Thấy nó còn chưa khuếch tán thì khóe miệng hắn có chút giương lên.

"Thật bất khả tư nghị! Một kiếm này chính là Thượng Thương chi kiếm, nhân gian hiếm thấy a!"

Thiên Cơ Tử chết đi cũng mang ý nghĩa Bất Lão sơn sẽ suy sụp, chú định bọn hắn sẽ bị diệt vong.

Huyền Cơ Tử rất không cam lòng mà muốn lao ra cứu Thiên Cơ Tử, nhưng lại bị Mạnh Thiên Chính một chưởng vỗ cho gần chết.

"Hừ, hôm nay Bất Lão sơn sẽ bị chúng ta xoá tên!" Mạnh Thiên Chính bá khí nói ra, tính tình nóng nảy của ông ta rốt cục dã bị tỉnh lại.

Đám người cảm thán một trận.

Ông ta ra sức ngăn cản, thế nhưng thân thể Chí Tôn của ông ta trong khoảnh khắc liền bị tan rã, cuối cùng hóa thành huyết vụ phiêu tán trên không trung, không hề có lực hoàn thủ.

Thiên Cơ Tử sắc mặt trắng bệch nhìn xem một kiếm chém xuống đỉnh đầu mà lòng như tro nguội.

Một đạo kiếm khí vượt ngang chém tới, thiên địa tựa như run rẩy.

Diệp Thu cười lạnh nói ra, sau đó đưa tay phát ra một cỗ lực lượng pháp tắc.

Lực lượng cường đại của hắn trực tiếp chấn vỡ thần hồn của Thiên Cơ Tử.

Lần này Thiên Cơ Tử xem như đã triệt để chết đi, chết không thể chết lại.

Xử lý xong Thiên Cơ Tử, Diệp Thu đem ánh mắt nhìn về phía đám người Bất Lão sơn.

Công Tôn Diễn trông thấy Thiên Cơ Tử tử vong mà giận dữ quát lên: "Mẹ kiếp! Ăn của ta một kiếm!"

Công Tôn Diễn tránh thoát Huyền Dịch chân nhân dây dưa, một kiếm giết tới chỗ Diệp Thu.

Diệp Thu khinh thường nhìn ông ta một cái, duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy bảo kiếm vừa chém tới, sau đó hắn trực tiếp bẻ gãy nó.

Hiện tại coi như Diệp Thu đứng đấy cho Công Tôn Diễn đánh thì ông ta đều đánh không thủng phòng ngự của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận