Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 344: Hứa Hẹn

Triệu Uyển Nhi mở ra thư tịch, vừa nhìn qua mà trong lòng nàng cực kỳ chấn động.

Nếu như ta thật sự có thể tu luyện thành công bí thuật này, vậy lực chiến của ta tuyệt đối sẽ tăng lên trên diện rộng, coi như ta phân cao thấp cùng sư tỷ thì cũng chưa hẳn là chuyện không thể!

Nghĩ tới đây mà trong lòng Triệu Uyển Nhi vô cùng vui mừng, kích động vạn phần, nói: "Tạ ơn sư tôn!"

Nàng nhất thời không biết rõ nên cảm tạ Diệp Thu như thế nào, trong lòng chỉ thầm nhủ: Sư tôn quá tốt, ngài vẫn luôn rất tốt, đối với chúng đệ tử chưa từng tàng tư, chúng đệ tử cần cái gì thì liền dạy cái đó!

"Được rồi, ngươi chớ cao hứng quá sớm, ngươi muốn tu luyện bí pháp này đến trình độ đại thành nói nghe thì dễ mà làm thì rất khó, ngươi phải cố gắng cho thật nhiều. Thừa dịp đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn còn thời gian một tháng nữa, trong một tháng này ngươi liền tham ngộ bản bí pháp này thật tốt đi." Diệp Thu khẽ cười nói.

Trước đây Huyền Thiên đạo nhân đã lưu lại không ít bảo bối, đáng tiếc ngay lúc đó Diệp Thu có tư chất quá phế vật, cho nên những bảo bối này ở trong tay hắn đều thuộc dạng lãng phí.

Bây giờ những vị đệ tử này của Diệp Thu rất vừa vặn có thể tiêu hóa những truyền thừa đó, và cũng vừa vặn làm từng đợt đưa đồ ngon cho Diệp Thu.

"Vâng thưa sư tôn, đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt, sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn đối với đệ tử." Triệu Uyển Nhi làm ra cam đoan, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Linh Lung, vi sư cũng rất muốn dạy ngươi, chỉ là. . . ngươi không biết chữ, cho nên không cách nào tu luyện những bí pháp này."

Dù sao thiên phú của nàng có thể xưng là sự tồn tại nghịch thiên, nếu như nàng không thể hai đạo đồng tu thì thực sự quá đáng tiếc.

"Sư tôn, đệ tử cũng muốn học." Gặp Triệu Uyển Nhi thu hoạch được bí pháp cường đại, tiểu Linh Lung lập tức lên tinh thần, kích động chạy đến, cõi lòng đầy mong đợi mà nhìn xem Diệp Thu nói ra.

Diệp Thu vẫn là không có từ bỏ mà hỏi dò, hắn rất muốn tiểu Linh Lung biết đọc sách.

Mà bây giờ tiểu sư muội cũng đã lên núi, cho nên nàng cũng muốn trở thành một người bảo hộ cho sư muội của mình.

Nàng hiện tại cảm giác toàn thân mình đều là lực lượng, nhưng lại không biết rõ nên sử dụng chúng như thế nào. Nàng chỉ biết mỗi việc cầm chùy đập loạn mà thôi.

Nàng mặc dù không hề hiếu chiến, nhưng dục vọng mạnh lên trong lòng nàng cũng không nhỏ.

Diệp Thu không có ý định từ bỏ việc để cho tiểu Linh Lung hai đạo đồng tu, chỉ là sự tình học chữ của nàng thật sự làm hắn rất đau đầu.

Đương nhiên Triệu Uyển Nhi cũng biết rõ, giờ phút này tiểu Linh Lung có sức chiến đấu rất cường hãn, đoán chừng ý nghĩ này liền sẽ bị nàng bỏ đi.

Triệu Uyển Nhi rất không muốn mỗi lần mình gặp phải nguy hiểm thì đều trốn ở đằng sau sư tỷ, trở thành một kẻ được bảo hộ.

"Nếu như ngươi muốn học bí pháp thì trước tiên phải đọc sách cho tốt, đến thời điểm đó vi sư sẽ dạy ngươi. Thế nào?"

Ta có cần chuẩn bị mấy phần lễ vật đưa cho Từ trưởng lão để lại đưa tiểu Linh Lung tới học đường học tập không nhỉ?

Nhìn xem ánh mắt cầu khẩn của tiểu Linh Lung mà Diệp Thu nghẹn ngào, nói:

Ừm, đây là chuyện nên làm a!

"Thật sao? Chỉ cần đệ tử đọc sách cho tốt thì sư tôn liền dạy cho đệ tử sao?" Tiểu Linh Lung ngoẹo đầu hỏi, đệ tử sờ lên cái đầu nhỏ, hâm mộ nhìn xem Triệu Uyển Nhi.

"Đương nhiên rồi! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đọc sách cho tốt, học chữ cho giỏi, ngày học thành thì ta liền dạy ngươi." Diệp Thu làm ra cam đoan, trong lòng hắn cũng bắt đầu suy tính.

Trong lòng nàng đã bắt đầu tưởng tượng ra tràng cảnh chùy thiên chùy địa kinh thiên của mình sau khi học được bí pháp cường đại.

Gặp tiểu Linh Lung rốt cục cũng chịu đọc sách thì trong lòng hắn hết sức vui mừng, nói: "Chỉ cần ngươi chịu nghiêm túc đọc sách thì ngươi muốn học cái gì sư tôn cũng đều sẽ dạy cho ngươi, tuyệt đối không nuốt lời."

Nụ cười này để cho ba người run lên trong lòng, có cảm giác sau lưng phát lạnh.

"Được, Linh Lung nhất định sẽ học cho giỏi, đến thời điểm đệ tử học thành trở về thì sư tôn không được phép dối gạt đệ tử đó." Tiểu Linh Lung móc tay đi tới vì muốn Diệp Thu cam đoan với mình.

Lâm Thanh Trúc có chút đau đầu, nhỏ giọng nói: "Sư muội, ngươi nói xem lần này tiểu sư muội thật sự có thể thành công biết chữ không?"

Vì tiểu nha đầu này mà Diệp Thu đã suy tính muốn nổ đầu.

Tiểu nha đầu kia đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú, duy chỉ có đối với học chữ là không có hứng thú!

Nàng vừa nghĩ tới tràng cảnh dạy chữ cho tiểu Linh Lung trước đó mà khóe miệng lập tức giật một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Muội cảm thấy tiểu sư muội không gây rắc rối thì đã coi là tốt rồi! Còn để nàng học chữ sao? Ừm, chuyện này quá không thực tế!"

"Khó mà nói a." Triệu Uyển Nhi đáp.

Diệp Thu phi thường phối hợp mà móc tay với nàng.

Nhưng cuối cùng nàng cũng đã nguyện ý đi học cho nên Diệp Thu cũng là nới lỏng một hơi. Sau đó nói với hai vị đệ tử: "Các ngươi ở tại nơi này chờ ta, ta đi trước đưa Linh Lung tới Thủ phong để học tập, ta đi một lát sẽ trở lại."

"Vâng." Hai nàng nhẹ gật đầu.

Chỉ thấy Diệp Thu lập tức mang theo tiểu Linh Lung rời đi.

"Vâng sư tôn, đệ tử nhất định sẽ học cho giỏi." Tiểu Linh Lung quả quyết nói.

"He he he."

Nghĩ đến đây mà khuôn mặt nhỏ của tiểu Linh Lung lộ ra nụ cười tà ác.

Ta sẽ chùy cho tất cả mọi người đều phải kêu lên ngao ngao!

Muốn để cho nàng học chữ ư?

Chuyện này so với lên trời còn khó hơn!

Lâm Thanh Trúc cũng mang vẻ mặt đau đầu, mấy ngày qua tiểu Linh Lung đã quá giày vò nàng.

Lâm Thanh Trúc hi vọng lần này tiểu Linh Lung sẽ có thể an phận một chút mà nghiêm túc học chữ. Nếu không các nàng thật sự không biết nên dạy như thế nào thì tiểu Linh Lung mới có thể thành công biết chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận