Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 794: Lâm Thanh Trúc Đột Phá

"Không được rồi, đây là cảm xúc chi kiếm."

Triệu Uyển Nhi phía dưới nhìn một cái liền minh bạch sự ảo diệu trong một kiếm này của Công Tôn Ngọc, nội tâm nàng lập tức xiết chặt.

Bởi vì Triệu Uyển Nhi biết rõ thâm tàng thống khổ trong lòng Lâm Thanh Trúc, cho nên đây là cảnh mà nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất.

Cả đời Lâm Thanh Trúc chưa hề yếu thế trước mặt người khác, nhưng biết bao nhiêu đêm khuya Triệu Uyển Nhi đã trông thấy Lâm Thanh Trúc yên lặng canh giữ ở bên cửa sổ nhìn trăng, tưởng nhớ các vị thân nhân đã qua đời.

Sau khi Triệu Uyển Nhi phát giác điểm này, nàng triệt để hoảng hốt. Vì nàng biết rõ một kiếm này của Công Tôn Ngọc vừa vặn đâm trúng vết thương lòng của Lâm Thanh Trúc.

"Sư tỷ! Ngươi phải ráng chịu đựng a." Triệu Uyển Nhi lòng nóng như lửa đốt, nội tâm yên lặng hô to.

Nàng rất muốn xuất thủ tương trợ Lâm Thanh Trúc, nhưng đây là một trận quyết đấu công bằng. Nếu như nàng nhúng tay vào thì sẽ hủy đi thanh danh của Bổ Thiên giáo và Lâm Thanh Trúc.

Triệu Uyển Nhi đang rất bất lực, nếu như lúc này người ở phía trên là nàng thì liền không có xảy ra chuyện như vậy rồi.

Chẳng ai ngờ rằng Lâm Thanh Trúc sẽ bị uy hiếp bang cách này, có lẽ là Công Tôn Ngọc đánh bậy đánh bạ mà vừa vặn đụng phải.

"Chỉ cần là người thì liền không khả năng không có thất tình lục dục, cho dù là tiên nhân thì cũng không ngoại lệ."

"Nàng nhất định phải chống đỡ a."

"Ha ha ha ha. . ."

Nhìn xem thân ảnh quen thuộc trước mặt, Lâm Thanh Trúc hơi không khống chế được cảm xúc.

"Ngươi rất là may mắn khi có thể trở thành vong hồn đầu tiên dưới một kiếm này. Đây là vô thượng vinh quang của ngươi."

Bi thống nằm sâu nằm trong lòng Lâm Thanh Trúc đã bị cảm xúc chi kiếm khống chế, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng hiện ra một giọt nước mắt.

"Ta đã từng tại bên trong hắc ám tìm tòi vô số lần, trải qua thiên tân vạn khổ và gặp đủ loại trắc trở, cuối cùng ta mới ngộ ra được một kiếm này."

Nhìn thấy vậy tất cả mọi người ở đây cũng khẩn trương lên.

"Cha. . . Mẹ. . ."

Thế cục trận chiến bắt đầu thay đổi. Khi Công Tôn Ngọc nhìn thấy Lâm Thanh Trúc dần dần quên mất bản thân, hắn cũng phát ra tiếng cười cuồng vọng.

Lâm Thanh Trúc nhìn xem ngàn vạn tấm gương từng tấm chiếu ra nội tâm chân thật nhất.

Vô số người lặng lẽ cổ vũ Lâm Thanh Trúc trong lòng.

"Thiên Nhân, Thiên Diện?"

"Nguyên bản ta còn muốn giữ lại nó để chờ đợi trận tranh đấu sau cùng, nhưng không nghĩ tới hôm nay ta lại bị ngươi bức bách phải dùng nó."

Trước mắt Lâm Thanh Trúc phảng phất như có ngàn vạn tấm gương, nàng cũng không có nghe thấy giọng nói của Công Tôn Ngọc. Lúc này nàng giống như tiến vào một loại huyễn cảnh nào đó mà lạc lối ở bên trong.

Lâm Thanh Trúc cuối cùng chỉ là một vị thiếu nữ chưa thành thục, nội tâm của nàng có chấp niệm quá sâu, luôn ưa thích hai tay bắt lấy điều mình ưa thích không chịu buông xuống.

Trong đầu Lâm Thanh Trúc liên tiếp hiện lên hình ảnh Diệp Thu đứng trên Tử Hà phong giảng đạo cho mình.

"Ta đã minh bạch!"

"Đạo khả đạo, phi thường đạo! Đạo là vô tình mà cũng là hữu tình!"

Hai mắt Lâm Thanh Trúc dần dần khôi phục thần thái ngày xưa, rồi thở phào một hơi.

"Sư tôn từng dạy ta một ngàn người sẽ có một ngàn khuôn mặt, nếu nhìn thấu qua mặt ngoài để xem nội tâm có thể nhìn trộm thế giới chân thật nhất của một người."

Từ hôm nay trở đi nàng sẽ nghênh đón tân sinh của mình sau khi buông xuống chấp niệm trong lòng.

Nhìn xem ngàn vạn hình ảnh người nhà bị giết chết và ngã trong vũng máu, Lâm Thanh Trúc dùng hết một tia lưu niệm sau cùng để buông bỏ.

Đột nhiên một cơn gió lớn thổi tới, thế giới kính tượng trước mặt nàng chấn động như muốn sụp đổ.

"Đạo pháp tự nhiên, có hay có dở, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được."

Giờ khắc này, Lâm Thanh Trúc phảng phất như ngộ ra cái gì.

Nàng đã luôn một mực kẹt tại Chí Tôn cảnh đỉnh phong không cách nào đột phá, bởi vì nàng tu luyện quá mức thuận lợi nhớ có sư tôn của nàng ở phía trước dẫn dường, cho nên nàng đối với đạo của mình còn không có một cái nhận biết quá sâu.

Tại bên trong ngàn vạn tấm kính của Công Tôn Ngọc, Lâm Thanh Trúc nhìn thấy sự chân thật nhất về mình, nàng cũng đã minh bạch hàm nghĩa của đạo.

Lâm Thanh Trúc lúc này xem như lần thứ nhất nhìn thẳng vào nội tâm của mình, nàng cũng phát giác ra thiếu sót của mình.

Lâm Thanh Trúc âm thầm nỉ non nói, đôi mắt mê man của nàng lại sáng ngời lên.

"Đạo pháp có áo nghĩa tối cao chính là lấy hay bỏ, có bỏ thì mới có được."

"Một tấm gương có thể chiếu ra hai loại gương mặt, có thể là mặt thiện hoặc có thể là mặt ác."

Ầm!!!

Ngay sau đó một chiếc gương vỡ vụn. Ấm thanh truyền đến làm rung động tất cả mọi người ở đây, mà Công Tôn Ngọc càng là mang vẻ mặt không dám tin.

"Không. . . Không có khả năng! Nàng làm sao có thể phá được tâm ma kính tượng của ta?"

Công Tôn Ngọc lập tức luống cuống, tâm tình của hắn đã triệt để mất khống chế.

Đây là át chủ bài sau cùng cả hắn, hắn vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm thu thập Lâm Thanh Trúc, nhưng hắn không ngờ nàng vẫn có thể thoát ra.

Thời khắc này trong mắt Lâm Thanh Trúc chỉ có sự lạnh lẽo, không có một tia bi thương.

Tâm tình của nàng đã không nhận kính tượng chung quanh ảnh hưởng, nàng đã lĩnh ngộ ra Thái Thượng Vong Tình chi đạo chân chính.

Thiên địa linh khí xung quanh mười phần cuồng bạo mà điên cuồng lao về phía nàng.

Ầm!!!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, phía dưới hào quang óng ánh, Lâm Thanh Trúc phát ra hào quang tuyệt thế.

Thời khắc này nàng trông như Cưu Thiên Huyền Nữ, mỹ lệ chấn động lòng người.

"Đây là. . ."

"Phong Vương kết ấn."

Chỉ thấy một đạo hào quang lam sắc lóe ra, giữa trán của Lâm Thanh Trúc thình lình xuất hiện một đạo ấn ký hình giọt nước màu băng lam.

Đó chính là tiêu ký của Phong Vương cảnh!

"Chuyện này sao có thể? Nàng vậy mà có thể dưới loại trạng thái này đột phá?"

Lúc này tất cả mọi người đều bị hù dọa, vì tràng diện này bọn hắn chưa khi nào gặp qua.

Thế gian này cho tới bây giờ số người có thể tại loại tình huống này đột phá là rất ít ỏi, lần này bọn hắn xem như được mở rộng tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận