Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 853: Dẫn Đội Cứu Viện

Một tên đệ tử dẫn đầu khóc nức nở, kêu cứu: "Sư bá, Đại sư huynh cùng Tề sư huynh trở về trên đường đã bị một đợt quỷ dị tập kích, Đệ tử của Bổ Thiên giáo chúng ta tử thương rất thảm trọng."

"Đại sư huynh liều chết giết ra một con đường máu để cho đệ tử trở về cầu cứu. Mời sư bá hạ xuống pháp chỉ phái người tới cứu viện."

Lời này vừa nói ra, tất cả thủ tọa ở đây trong nháy mắt liền đứng lên, trong đó Tề Vô Hối là khẩn trương nhất.

Bời vì con trai Tề Hạo của hắn đang ở bên trong chi đội ngũ này, là huyết mạch duy nhất của Tề gia, vậy hắn làm sao có thể không khẩn trương cho được.

Mạnh Thiên Chính nghe xong lời này thì nội tâm càng thêm phẫn nộ, bởi vì bên trong chi đội ngũ kia cũng có đệ tử mà ông ta để ý, là người thừa kế tương lai của Bổ Thiên giáo.

"Sư huynh, hạ mệnh lệnh đi, ta sẽ tự mình xuất mã! Ta không tin đám súc sinh này có thể lật nổi trời!" Tề Vô Hối khí thế hung hăng chờ lệnh, hô.

Nhưng Mạnh Thiên Chính lại khoát tay cự tuyệt.

Bây giờ thế cục Tần Xuyên cũng mười phần không ổn định, ông ta cũng cần người cùng mình thương thảo, do đó Tề Vô Hối tạm thời không thể ly khai.

Nghe được giòn nói này, hết thảy mọi người trong đại điện lập tức mừng rỡ, kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào đại điện.

Bây giờ trong thế hệ trẻ tuổi của Bổ Thiên giáo, đại biểu tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Lâm Thanh Trúc.

"Sư bá, để cho ta đi đi!"

"Sư điệt, ngươi rốt cục đã tỉnh." Tề Vô Hối càng là kích động hô to.

Ông ta trầm tư suy nghĩ mà cũng nghĩ không ra một cái biện pháp.

Trận chiến trước đây tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, cho nên ai nấy đều biết Lâm Thanh Trúc đã bị một lần đả kích trí mạng.

Thế nhưng cục diện bây giờ nếu như không cử ra cường giả, vậy đám người Liễu Thanh Phong sợ là dữ nhiều lành ít.

Bởi vì thực lực của nàng đã vượt qua cường giả thế hệ trước của Bổ Thiên giáo, đạt đến tu vi kinh khủng Đại Đế cảnh đỉnh phong.

Lúc này, một đạo thân ảnh áo trắng chậm rãi đi vào đại điện, tùy theo mà đến là một giọng nói lạnh băng không gì sánh được.

Mà bây giờ người Bổ Thiên giáo có thể sử dụng lại ít càng thêm ít, vì thế Mạnh Thiên Chính vô cùng đau đầu.

Lúc bọn họ thấy rõ người tới là Lâm Thanh Trúc về sau thì nội tâm vô cùng vui mừng.

Lâm Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Hôm nay đệ tử mới vừa tỉnh lại, thân thể đã không còn gì đáng ngại, khôi phục coi như không tệ."

Chỉ thấy Lâm Thanh Trúc mặt không cảm xúc, đằng đằng sát khí đi tới nói.

"Sư bá, kiếp nạn nơi đây Bổ Thiên giáo chúng ta nghĩa bất dung từ, ngài hãy để cho đệ tử thay sư tôn của mình đi giải quyết."

Mạnh Thiên Chính cực kỳ cuồng hỉ, vội vàng đi xuống đánh giá Lâm Thanh Trúc một phen. Ông ta phát hiện trạng thái của nàng coi như không tệ, sau đó ân cần hỏi thăm: "Sư điệt, ngươi thức tỉnh khi nào? Thương thế đỡ chưa? Có ảnh hưởng gì không?"

Mạnh Thiên Chính cảm thấy lo lắng thân thể nàng sẽ bị tổn thương không cách nào vãn hồi nên mới hỏi nhưu vậy.

Lấy thiên phú tư chất của Lâm Thanh Trúc hiện tại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì nhiều nhất là trăm năm nàng nhất định sẽ phi thăng.

Nghe được Lâm Thanh Trúc nói chờ lệnh, Mạnh Thiên Chính có chút do dự, dù sao toàn bộ Bổ Thiên giáo chỉ có một cái bảo như nàng.

"Nhớ là không thể ham chiến, đem người an toàn quay về Tần Xuyên là được rồi. Những tên quỷ dị kia không chừng còn có ám chiêu gì đang chờ chúng ta chui vào, không thể dây dưa quá sâu."

Lâm Thanh Trúc thân là đệ tử của bọn họ thì nàng nên nghĩa bất dung từ đi làm chút gì.

Nếu như Lâm Thanh Trúc xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì ông ta rất không đành lòng.

Lâm Thanh Trúc dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói ra, trong nội tâm nàng rất minh bạch sư tôn mình lần này rời đi nhất định là vì tìm kiếm phương pháp phá giải kiếp nạn. Mà sư nương của nàng bế quan cũng là bởi vì việc này.

Đến thời điểm Bổ Thiên giáo lại có thể sinh ra một vị tuyệt thế tiên nhân, chuyện này đối với tương lai của Bổ Thiên giáo có ảnh hưởng cực kỳ trọng yếu.

Thế nhưng bây giờ cũng không có người nào có thể dùng được ngoài Lâm Thanh Trúc.

Mạnh Thiên Chính suy tính một phen, sau đó cắn răng nói: "Được rồi, vậy liền do ngươi dẫn đội đi cứu viện đi."

Lâm Thanh Trúc một giây cũng không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn tận hết sức mọn của mình trợ giúp sư tôn sư nương, vì Bổ Thiên giáo và vì nhân gian mà tận lực.

Lâm Thanh Trúc gật đầu, sau đó nàng cũng không tiếp tục trì hoãn mà liền mang theo một bộ phận Đệ tử của Bổ Thiên giáo đi ra Tần Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận