Bất Diệt Thần Vương

Chương 985: Chỉ ngươi là bạch nhãn lang

Chu Lâm vừa đi sâu vào bên trong, vừa không ngừng hô hào khẩu hiệu.

- Ngươi không hô cái khác được sao?

Vương Khả cau mày nói.

- Ta hô như này, mới có thể tăng thêm lòng dũng cảm!

Chu Lâm nói.

Đám người:

"..."

Chu Lâm tiếp tục hô hào, đám người cũng không còn cách nào. Hô thì hô, dù sao ngươi cũng đi trước.

Trương Ly Nhi sợ hãi kêu lên.

Chỉ thấy trong chớp nhoáng này, có mười mấy cây gậy bay thẳng đến, trên mỗi một cây gậy đều có một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Thử Vương kinh khủng kêu.

Trương Chính Đạo cũng sợ hãi kêu lên.

Hai bên vách tường ầm ầm nổ tung, một cỗ khí tức kinh khủng bay thẳng đến đám người.

Thử Vương cũng bị hai cây gậy đánh bay ra ngoài, trong lúc kinh hoàng nôn ra một ngụm máu, đụng vào trên vách tường cách đó không xa.

Thời điểm đi đến một cái hành lang.

- Oanh!

- Quái vật!

- Oanh!

- Thứ gì vậy!

Trương Ly Nhi rút trường kiếm ra, lập tức ngăn chặn năm cây gậy, nhưng vẫn có ba cây gậy khác bay thẳng đến sau lưng Trương Ly Nhi, mắt thấy Trương Ly Nhi sắp nhận trọng kích.

- Không tốt!

- Oanh!

Trương Chính Đạo ngăn cản được ba cây gậy, nhưng vẫn bị hai cây gậy khác đánh bay ra ngoài, thời điểm bay ngược, dường như nội phủ đã bị trọng thương, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

- Cút ngay!

Vừa rồi sau lưng có ba cây gậy, bản thân căn bản không kịp xuất thủ, mắt thấy sắp bị trọng thương, kết quả Vương Khả lại không để ý an nguy chống đỡ thay mình.

- Vương Khả!

Cảm xúc bi thương của Trương Ly Nhi lập tức ngừng lại, đây không phải bộ dạng trọng thương của Vương Khả? Bộ dạng này rõ ràng là trung khí mười phần, tức hổn hển mà!

Vậy mà là Vương Khả, ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Vương Khả đã ngăn ở sau lưng Trương Ly Nhi.

- Lại đến!

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn thân Trương Ly Nhi chấn động, cảm giác phía sau lưng có một người.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Trương Ly Nhi tiếp tục chặn lại sáu cây, còn Vương Khả thì bị năm cây gậy đánh trúng lần thứ hai.

- Oanh!

Tiếng gầm giận dữ vang lên.

Giúp Trương Ly Nhi chặn ba cây gậy kia lại, còn trên người Vương Khả lại trúng sáu cây gậy.

- Cái gì? Vì sao Vương Khả không có việc gì?

Đám người sợ hãi kêu lên.

Vừa rồi có ba cây gậy đuổi theo Vương Khả, Vương Khả cảm thấy không trốn thoát, dù sao cũng phải trúng chiêu, vậy không bằng giúp đỡ Trương Ly Nhi một lần, dùng thân hình vọt tới, giúp Trương Ly Nhi chặn lại ba cây gậy, như thế, cộng thêm của bản thân, chính là sáu cây gậy.

Trương Ly Nhi hoảng sợ kêu.

Vương Khả trợn mắt la mắng.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Động thủ đi, mẹ kiếp, nhanh lên, còn muốn ta tiếp tục cản một nhóm à!

Trong nháy mắt, cái mũi Trương Ly Nhi chua xót, uy lực cây gậy này, coi như mình cũng phải cật lực chống đối, vậy mà Vương Khả lại dùng lưng đi cản, đây không phải là xong đời sao, một cỗ cảm động tràn ngập toàn thân, đồng thời, trong mắt Trương Ly Nhi cũng có một trận hoảng sợ. Vương Khả phải chết sao?

- Độ Huyết Tự thập bát đồng nhân? Tại sao các ngươi lại mai phục ở nơi này?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

Hoá ra thứ bỗng nhiên đánh lén mình lại là thập bát đồng nhân? Con mẹ nó, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?

Một đám hòa thượng đồng nhân trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, tại sao? Tại sao Vương Khả liên tiếp ăn ba đòn nghiêm trọng của chúng ta, mà vẫn không có việc gì?

- Các ngươi là một lũ tâm thần, ta đã đồng ý dẫn các ngươi thu nhập một tháng một triệu, các ngươi còn đánh lén ta? Còn nữa, dựa vào cái gì mà tất cả đều đánh lén ta, vì sao không đánh Chu Lâm? Mười tám đồng nhân, nhưng không một ai đi đánh Chu Lâm, tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt à, Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả hét to một tiếng.

- Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sáu tên đồng nhân hòa thượng lập tức bị trấn áp.

Giờ khắc này, Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo, Thử Vương cũng lập tức bộc phát mà lên, trong lúc nhất thời, hỏa diễm bao phủ bốn phía, Đại La Kim Bát bay lượn khắp nơi, bên trong địa cung, hỗn loạn tưng bừng, mắt thấy sắp phải sụp đổ.

Xung quanh Vương Khả phóng ra một cỗ khí lưu. Một cỗ khí tức đột phá tu vi tản ra.

- Bành!

Trương Ly Nhi lo lắng nói.

- Vương Khả, ngươi không sao chứ?

Một tên đồng nhân buồn bực quát.

- Làm sao ta biết, chúng ta đều đánh ra một đòn của Nguyên Anh cảnh, Vương Khả cũng trúng rất nhiều trọng kích của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không biết vì sao Vương Khả lại không việc gì?

- Không biết xấu hổ!...

- Oanh!

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, bốn tên đồng nhân bị trọng thương mất đi sức chiến đấu, tám tên đồng nhân còn lại cũng đều bị tổn thương, mang theo Chu Lâm nhảy sang một bên khác.

- Chư vị sư huynh, vừa rồi ta thông báo cho các ngươi, tại sao các ngươi không đánh Vương Khả!

Chu Lâm buồn bực quát.

- Đánh rắm, chúng ta có đánh!

Một đám đồng nhân hô lên.

- Các ngươi đánh, vậy tại sao Vương Khả không bị gì? Chỉ có quần áo rách mấy lỗ lớn mà thôi?

Chu Lâm quát.

- Ác thử tấn công!

- Bàn đào một quả ba nghìn năm!

- Khốn kiếp!

- Vương Khả, thả sư huynh ta ra!

- Cái mũi của ta!

- A!

Hai bên đều yên tĩnh nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi, ngươi đột phá?

Thử Vương kinh ngạc nói.

Ngươi trúng nhiều côn như vậy, không những không có việc gì, lại còn đột phá? Con mẹ nó, chuyện này là thật hay giả vậy?

- Kim Đan cảnh đệ bát trọng? Vương Khả, ngươi có thể giải thích một chút không? Tại sao ta nhìn chuyện này không hiểu?

Trương Ly Nhi trừng mắt khó hiểu nói.

- Lại là cái dạng này, vì sao chứ?

Chu Lâm cách đó không xa cũng trợn mắt nói.

Giờ phút này, người có tâm tình tồi tệ nhất chính là Vương Khả.

- Đám hòa thượng các ngươi đều bị bệnh tâm thần à, tại sao phải đánh ta, tại sao phải đánh ta?

Vương Khả tức giận quát.

Mẹ nó, các ngươi biết ta thu thập công đức vất vả như nào không, trọc chân nguyên lại trở thành màu vàng sẫm, cái ly hỏa khó hiểu này tiến hóa hơn một bậc? Các ngươi biết với tu vi bây giờ của ta, mỗi lần thay đổi màu sắc trọc chân nguyên cần bao nhiêu công đức không? Ta thu thập nhiều tiên thiên công đức như vậy, cũng không đủ!

- Vương Khả, ngươi đây là... ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận