Bất Diệt Thần Vương

Chương 661: Các ngươi nhận thầu

Một tiếng động lớn vang lên, bốn gã đàn ông mặc trường bào màu vàng lập tức đâm thủng tường, ngã nhào trên đất.

Ở giữa bốn gã đàn ông mặc trường bào màu vàng là Ma Tôn toàn thân được bao phủ trong áo bào đen.

Vừa rồi, Ma Tôn lại ra tay đánh bại bốn gã đàn ông mặc trường bào màu vàng.

Bốn người đứng dậy, vẫn chưa hết sợ hãi, bỗng nhiên tất cả vỗ tay một cái.

- Thái m Ma Tôn? Thật là lợi hại. Tứ trưởng lão chúng ta cùng liên thủ cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Một gã đàn ông mặc trường bào màu vàng trầm giọng nói.

- Sao các ngươi lại tới đây? Thánh Tử còn chưa khai ngộ!

Ma Tôn lạnh lùng nói.

- Vượt qua Long Hoàng?

Người đàn ông kia trầm giọng nói.

- Chúng ta từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn vội vàng đến đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, thời gian không đợi người! Chúng ta không chờ được Thánh Tử của Thái m Ma Giáo khai ngộ! Chúng ta đều thấy ngươi có thiên phú mạnh, sau này chắc chắn có thành tựu cao hơn Thánh Tử khai ngộ, thậm chí vượt qua Long Hoàng!

- Đúng, bây giờ ngươi là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, nếu ngươi có thể đột phá Huyền Quan, chúng ta có thể từ bỏ chuyện chờ đợi Thánh Tử của Thái m Ma Giáo, tôn ngươi là chủ nhân mới!

- Hả?

- Không phải ngươi thèm hay không. Sự trưởng thành của ngươi trong mấy năm nay đã được người của chúng ta đặc biệt ghi chép lại! Thiên hạ này cũng không phải chỉ có một mình ngươi được lựa chọn! Nhưng ngươi là xuất sắc nhất trong mấy người chúng ta theo dõi! Ta tới đây không phải thương lượng với ngươi, chỉ mang đến quyết định của đoàn trưởng lão, mong ngươi mau chóng đột phá Huyền Quan. Một khi ngươi đột phá Huyền Quan, sẽ có người trong chúng ta tới đón ngươi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tôn ngươi làm chủ nhân mới!

Bốn gã đàn ông mặc trường bào màu vàng nhìn chằm chằm vào Ma Tôn, một người nói:

- Tôn ta làm chủ nhân mới à? Ha ha, ta lại chẳng thèm!

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Chúng ta không chờ được Thánh Tử khai ngộ!

Ma Tôn lạnh lùng nói.

- Ta không cần!

Một gã đàn ông mặc trường bào màu vàng trầm giọng nói.

Ma Tôn lạnh lùng nói.

Ma Tôn lạnh lùng nói.

Người đàn ông kia trầm giọng nói.

Ma Tôn nhìn bốn người đàn ông rời đi, hắn im lặng siết chặt nắm tay, dường như tâm trạng rất tệ vậy!

- Ầm!

Thuộc hạ này cung kính nói.

- Chúng ta chờ ngươi!

Thuộc hạ này lại cung kính nói.

Bốn người mặc áo bào màu vàng sậm đột nhiên chắp hai tay trước ngực:

- Vâng!

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Chu Hồng Y? Cho hắn vào đi!

Bọn họ nói xong, không đợi Ma Tôn đồng ý đã bước chậm lên không trung.

- Ừ, khôi phục lại trạng thái ban đầu!

Ma Tôn khẽ gật đầu.

- Vâng! Ma Tôn, vừa rồi Chu Hồng Y đường chủ cầu kiến, chúng ta đã cản lại!

Bốn người mặc áo bào màu vàng sậm lập tức lao vào trong sương mù của Chướng Hải và biến mất không thấy nữa.

- Ma Tôn! Có cần thu dọn không?

Mãi đến khi cuộc chiến đấu kết thúc, bốn người mặc áo choàng màu vàng rời đi, mới có một thuộc hạ nơm nớp lo sợ tiến lên.

Vừa rồi trong lúc chiến đấu, Ma Tôn hạ lệnh không có ai được phép tới gần, nên mọi người đều không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Người thuộc hạ này lui ra.

Rất nhanh, Chu Hồng Y đã được mời vào.

Chu Hồng Y vừa tới đã kinh ngạc nhìn các vết tích chiến đấu xung quanh.

- Ma Tôn? Bốn người vừa rồi là ai vậy? Khí thế của bọn họ thật lợi hại! Sợ rằng phải đạt tới Nguyên Anh cảnh đỉnh phong nhỉ?

Chu Hồng Y kinh ngạc nói.

- Chuyện không liên quan tới ngươi, không nên hỏi!

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Vâng!

Chu Hồng Y khẽ gật đầu.

Chu Hồng Y trừng mắt kinh ngạc nói.

- Ta đã biết Vương Khả chắc chắn không được, hắn... Hả? Ma Tôn, ngươi nói gì? Ta có nghe nhầm không? Ngươi nói được à?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Vương Khả à? Được!

Chọn Vương Khả làm đường chủ? Má nó, mình còn chẳng qua được cửa ải này, sao Ma Tôn có thể đồng ý được? Ôi, ngày hôm nay đúng là phải mất mặt thật rồi!

Chu Hồng Y lúng túng nói.

Chu Hồng Y nói với vẻ mặt kỳ lạ.

- Hả? Ai vậy?

Ma Tôn nhìn về phía Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y đơ mặt, thật khó mở miệng, má nó, Vương Khả, tên khốn kiếp nhà ngươi, hôm nay ta phải mất thể diện rồi!

- Vương Khả!

Chu Hồng Y đỏ mặt nói.

- Ai?

Ma Tôn hơi ngẩn người ra.

- Người ta đề nghị là Vương Khả, tuy tu vi của Vương Khả yếu nhưng cũng đã nhiều lần cống hiến cho Ma Giáo, đặc biệt là nghiệp vụ ngân hàng này đã cứu rất nhiều đệ tử Ma Giáo trong lúc cấp bách, cho nên ta nghĩa có thể khen ngợi công lao của Vương Khả, đặc biệt cho Vương Khả thăng làm đường chủ. Đương nhiên, Ma Tôn không muốn thì coi như ta chưa nói!

- Là, là như vậy, lần trước không phải Ma Tôn đã nhắc tới, muốn chọn một người bổ sung vào vị trí đường chủ số hai còn thiếu à? Ta nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến một người, không biết ý của Ma Tôn thế nào!

Ma Tôn nghi ngờ nói.

- Sao vậy?

Chu Hồng Y lộ vẻ xấu hổ. Lần này hắn bị Nhiếp Thanh Thanh ép tới, cũng là bất đắc dĩ thôi! Để cho Vương Khả thăng quan trở thành đường chủ? Mẹ kiếp, đây chính là một chuyện nực cười. Đừng nói Ma Tôn không có khả năng đáp ứng, mình cũng không muốn đáp ứng! Nói cho Ma Tôn nghe, vậy không phải là đùa giỡn sao?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Sao hôm nay ngươi lại tới Ma Long đảo?

Lúc này dường như tâm tình của Ma Tôn không tốt lắm, cũng không có tâm tư nói nhảm với Chu Hồng Y, hắn nói xong đã quay đầu rời đi.

Chu Hồng Y đứng đó rất lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

- Ta nhất định là nghe nhầm rồi. Sao có thể như vậy được? Ma Tôn bảo được? Cho Vương Khả làm đường chủ là được là? Sao có thể như vậy được?

Chu Hồng Y vẫn không có cách nào tiếp nhận được tin tức vừa thu được. Ta chỉ tùy tiện nói thôi, sao ngươi lại đồng ý chứ?

Trong một gian đại điện ở Liên Hoa Huyết Quật!

Sắc Dục Thiên vừa thu công, vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, lúc này hắn đang uống trà nhìn Chu Lâm.

- Ngươi muốn gặp ta? Lại gặp chuyện gì sao?

Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.

- Đúng vậy, yêu thú của Liên Hoa Huyết Quật lần lượt chạy trốn, ban đầu ta không để ý nhưng sau thấy không thích hợp. Trước bắt một con yêu thú hỏi thăm mới biết được Chuột Vương len lén đưa bọn họ đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận