Bất Diệt Thần Vương

Chương 1490: Bày mưu nghĩ kế, bố trí toàn cục

Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh cứng đở nhìn về phía Trương Chính Đạo:

- Ai ngốc hả? Ai ngốc đây? Vương Khả, không, bộ tưởng cứu lão sư dễ lắm hay sao? Tin tức mà chúng ta nhận được là vào một tháng trước, ai biết bây giờ lão sư đang ở đâu kia chứ? Cái này ta cũng là học cha ta mà thôi, bày mưu tính kế, bố trí thế cờ toàn cục!

Trương Chính Đạo lập tức liều mạng gật đầu:

- Đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng hết, chỉ cần ngươi lên kế hoạch đừng để cho ta bước vào khu vực của Đại Ác Hoàng Triều là được rồi, cái gì ta cũng ủng hộ ngươi! Ta không muốn đi chịu chết đâu!

Nét mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ, ngươi ủng hộ ta là bởi vì ngươi sợ chết, không chịu nghĩ cách đi cứu viện Vương Khả đó à?

Trương Chính Đạo nói:

- Dù sao nhiệm vụ mà thừa tướng giao cho ta chính là bảo vệ U Nguyệt công chúa! Nếu như Vương Khả biết được, chắc chắn cũng sẽ ủng hộ ta tiếp nhận nhiệm vụ này! Tây Môn Tĩnh, ngươi cứ thoải mái kéo dài đi, chỉ cần công chúa không ngại, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi!

Mặt Tây Môn Tĩnh bắt đầu đen lại:

Tây Môn Tĩnh giải thích:

Chỉ cần tìm được lão sư, nhận được thư của chúng ta gửi đến, lão sư nhất định sẽ biết có một đội chiến tướng đang đuổi giết hắn, đương nhiên sẽ tới đây hội họp với chúng ta trước!

- Đúng vậy! Đội ngũ chiến tướng kia dọc theo phía Nam lùng bắt lão sư, chúng ta cần gì phải đi tham gia náo nhiệt kia chứ? Chúng ta không cần phải tranh thủ tốc độ với bọn họ, ngược lại chúng ta nên đi theo con đường cũ, cứ chờ ở đây, để cho lão sư tự mình trở về!

Thử Vương là yêu, bước vào Đại Ác Hoàng Triều cùng lắm chỉ bị ghét bỏ mà thôi, không phải lão sư đang ở Ác Thần Đô đó sao?

- Chẳng lẽ ngươi định để cho chúng ta chờ ở đây, sau đó để cho Thử Vương đi mật báo à?

Tây Môn Tĩnh giải thích:

- Ngươi có biết không, hiện tại ta có một cách duy nhất có thể nhanh chóng tìm ra Vương Khả.

U Nguyệt công chúa nhíu mày nói:

Tây Môn Tĩnh tự tin nói:

U Nguyệt công chúa nhíu mày nói:

- Công chúa, ngài cứ yên tâm, chúng ta không chọn bất kỳ chỗ nào khác chính là vì lo lắng lão sư không tìm được chúng ta, cho nên ta mới lựa chọn ở thị trấn Âm Bắc Tiên này chờ lão sư tới.

Ú Nguyệt công chúa cau mày:

U Nguyệt công chúa trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh, không phải ngươi là một kẻ đần đó chứ? Nếu như Vương Khả có thể tự mình về tới đây thì còn cần ngươi bày mưu tính kế để làm gì nữa? Đây mà là nghĩ cách đi cứu viện Vương Khả à? Rõ ràng chính là cái gì cũng không để ý!

- Nhưng sao ta có cảm giác cái bày trí này của ngươi không có một chút trí tuệ gì hết vậy?

- Sao ta cứ có cảm giác cái thiết lập này của ngươi giống như Thử Vương thì đang bôn ba, còn ngươi cái gì cũng không làm vậy?

- Sao có thể như vậy được chứ? Cái này rõ ràng là chiến thuật tâm lý của ta, chúng ta ẩn núp ở chỗ này, sẽ không có ai phát hiện ra chúng ta được! Nếu như lão sư trở về, nhất định ngài ấy sẽ bị Chiến Thần Điện truy sát, nhưng nếu như có công chúa ở chỗ này, chỉ cần công chúa dùng thân phận của ngài tới che chở cho lão sư, vậy thì lão sư chắc chắn sẽ không có chuyện gì! Cho nên công chúa, ngài không được đi đâu hết, chỉ có thể ở gần xung quanh đây chờ mà thôi!

Tai Tây Môn Tĩnh trợn mắt lên nói:

- Ta cảm thấy công chúa nói rất đúng!

Thân ảnh kia nhìn thấy bọn họ nhìn sang đây, thoắt một cái lập tức biến mất bên trong rừng cây tùng. U Nguyệt công chúa nhíu mày:

- Sao có thể thế chứ? Ngài thử hỏi Trương chính đạo mà xem!

Tây Môn Tĩnh nói:

Tây Môn Tĩnh chỉ về phía Trương Chính Đạo:

- Không chỉ có mỗi con Hổ Ma này, mấy ngày nay sau khi chúng ta đi ra thị trấn Âm Bắc Tiên, ta vẫn luôn có cảm giác bị người theo dõi! Tây Môn Tĩnh, có phải ngươi đã nói kế hoạch này cho rất nhiều người biết rồi hay không?

Trương Chính Đạo cau mày nói:

- Cái này không tính, chỉ là lần trước sau khi chúng ta đánh Hổ Hoàng bỏ chạy, Hổ Hoàng chưa kịp thu Hổ Ma về mà thôi, cho nên Hổ Ma mới lượn lờ xung quanh đây.

Trương Chính Đạo nghiêm túc nhìn Tây Môn Tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt:

- Hổ Ma à?

Trương Chính Đạo trừng mắt lên nói:

- Mấy ngày nay, ngày nào cũng thấy có Hổ Ma tới đây nhìn chằm chằm vào chúng ta, đây là cái mà ngươi gọi là thần không biết quỷ không hay đó hả?

Tây Môn Tĩnh:

Trương Chính Đạo chỉ về một hướng cách đó không xa. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau một gốc cây cổ thụ hình như có một người đang đứng, thân hình nửa hư nửa thật.

- Cái gì mà thần không biết quỷ không hay? Vậy chứ thứ bên kia là cái gì?

- Sao ngươi lại ăn nói bậy bạ như vậy được chứ? Ngươi có biết ta vì nghĩ ra cái kế sách này đã hao phí biết bao nhiêu sức lực rồi hay không? Lại còn thần không biết quỷ không hay bày mưu nghĩ kế sắp đặt tất cả!

Tây Môn Tĩnh nhíu mày:

- Sao có thể thế chứ, miệng của ta kín kẽ như thế nào, chẳng lẽ các người còn không biết hay sao? Sau khi ta tính toán xong hết mọi thứ, cũng đã căn dặn Thử Vương đừng nói cho bất kỳ kẻ nào biết. Bây giờ Thử Vương ở bên kia hẳn là đang truyền tin tức tới, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, lão sư chắc chắn sẽ trở lại!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo có về là lạ:

- Có đúng vậy không?

Trong lúc Trương Chính Đạo và U Nguyệt công chúa đang bắt đầu nghi ngờ Tây Môn Tĩnh:

- Ẩm!

Một chiếc Phi Chu khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung. Trương Chính Đạo biến sắc, lập tức chắn ở phía trước U Nguyệt công chúa:

- Kẻ nào?

Tây Môn Tĩnh cũng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt khẩn trương hẳn lên.

Ú Nguyệt công chúa nhanh chóng mừng rỡ kêu lên:

- Vương Khả, có phải là ngươi hay không? Sao ngươi có thể tìm tới đây nhanh như vậy?

Tiếp theo chỉ nhìn thấy Vương Khả đang đứng ở đầu chiếc Phi Chu kia.

Trên mặt hắn lộ rõ vui vẻ, từ trên Phi Chu nhảy xuống:

- U Nguyệt!

Vương Khả vừa nói vừa ôm chầm lấy U Nguyệt.

- Bùm!

Bên ngoài cơ thể U Nguyệt công chúa lập tức phát ra quả cầu ánh sáng màu tím, cản Vương Khả lại.

Vương Khả ngạc nhiên, trợn mắt thốt lên:
Bạn cần đăng nhập để bình luận