Bất Diệt Thần Vương

Chương 1863: Đút thêm cầu lương

Vương Khả đứng trên một ngọn núi phía ngoài thành, tay nâng Đại La Kim Bát nhìn công đức vân hải trên không trung, thần sắc kỳ lạ.

- Đây chính là triều đô của hoàng triều Luân Hồi, thần đô Luân hồi? Đại trận thủ thành này thật là lợi hại, tạo thành hình dáng Phật Đà? Đây là cái gì? Để cho bách tính trong toàn thành ngày ngày có thể nhìn Phật Đà sao?

Vương Khả cảm thấy kỳ quái nói.

- Ngươi có văn hóa không? Kia đâu phải là ảo ảnh Phật Đà? Đó là Địa Tàng Vương Bồ Tát!

Đại La Kim Bát trong tay trầm giọng nói.

- Khác nhau chỗ nào, truyền thuyết về Địa Tàng Vương nếu không phải vì ở địa ngục không thể thành phật thì cũng đã sớm trở thành phật rồi! Có lòng từ bi cực lớn! Ngay cả ta không tu phật đều biết, Địa Tàng Vương được người người tôn kính. Ngươi có tư cách gì xem thường Địa Tàng Vương Bồ Tát?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đại La Kim Bát.

Vừa vào thần đô Luân Hồi, Vương Khả lập tức phát hiện một điểm kỳ lạ.

Dưới sự dẫn đường của Đại La Kim Bát, xuyên qua một cung đường đã tới bên ngoài phủ công chúa nguy nga.

Đại La Kim Bát nói.

Nhưng những cái này đều không quan trọng, quan trọng là phủ công chúa.

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Khách quý tới, công chúa mời vào!

Mẹ nó, ta đã nói câu nào xem thường Địa Tàng Vương Bồ Tát? Ta chỉ muốn uốn nắn ngươi một chút, ngươi cần gì phải giội cho ta một gáo nước bẩn?

Phủ công chúa có đại trận trấn thủ, không có ai có thể tùy tiện đi vào.

- Phủ công chúa ở trong thành!

- Được rồi đừng nói nhảm nữa, Cung Vi và Sắc Dục Thiên ở đâu?

Lại thấy ảo ảnh Địa Tàng Vương Bồ Tát to lớn kia, tọa lạc ngay tại hoàng cung Luân Hồi. Giống như có Địa Tàng Vương Bồ Tát trấn thủ hoàng cung.

- Hả? Hiện tại Cung Vi đã thành công chúa của hoàng triều Luân Hồi?

Vương Khả lập tức nâng Đại La Kim Bát bay về phía thần đô Luân Hồi.

Vương Khả ngạc nhiên nói.

Nhưng mà, Vương Khả có quen biết với Cung Vi, vốn dĩ không khó xử, đưa ra một tấm thiệp ở cửa ra vào. Không bao lâu thì nữ quản gia đã tới mời vào.

Quản gia kia cung kính nói.

Vương Khả gật đầu một cái.

Quản gia cung kính nói.

Mắt Vương Khả sáng lên, muốn đi qua đó.

Về sau, Trần Thiên Nguyên truyền lại vị trí tông chủ Thiên Lang Tông cho Cung Vi. Cung Vi lại truyền vị trí tông chủ Thiên Lang Tông cho Vương Khả. Đương nhiên là người quen cũ rồi.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Cung Vi ngày xưa là chủ Nam Lang Điện của Thiên Lang Tông.

- Vì sao? Đại La Kim Bát này, nhắc đến đoạn đường này, ta còn chưa hỏi ngươi đây. Sắc Dục Thiên và Giới Sắc đã dung hợp rồi, Sắc Dục Thiên là Giới Sắc, Giới Sắc chính là Sắc Dục Thiên sao ngươi không trở về bên cạnh chủ nhân của ngươi, ngày nào cũng ý lại chỗ ta là thế nào?

Đại La Kim Bát lại khuyên nhủ.

- Đúng là hai người bọn hắn, nhưng tốt nhất ngươi nên chờ một lát!

- Vâng, mời khách quý đi bên này, công chúa ở rừng đào phía trước! Công chúa đã dặn rồi, dẫn khách quý tới đây thôi, còn lại để khách quý tự đi tới là được!

- Vương Khả ta khuyên ngươi, vẫn nên đợi thêm một lát!

Bỗng nhiên Đại La Kim Bát mở miệng nói.

- Vì sai? Có vấn đề gì? Không phải hai người bọn hắn sao?

- Được!

- Hình như là giọng của Cung Vi? Hả, còn nữa, hình như là giọng của Sắc Dục Thiên?

Phủ công chúa có bức tường âm thanh trận bởi vậy không thể nào dùng thần thức điều tra được. Nhưng trong mơ hồ, Vương Khả nghe được từng tiếng âm thanh vui cười bên trong rừng đào kia.

Nữ quản gia nhanh chóng lui lại, để Vương Khả tự đi về phía trước.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Hả, chủ nhân? Người chủ như vậy ta hơi không chịu nổi!

Đại La Kim Bát cảm thấy kỳ quái.

- Không chịu nổi? Vì sao?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Thì... Dù sao thì ngươi cũng nên chờ một lát, đợi Cung Vi và Sắc Dục Thiên tỉnh táo lại thì nói tiếp! Hiện tại tỉnh thần bọn họ đang không bình thường!

Đại La Kim Bát nói ra.

Vương Khả trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát.

- Ta thấy tinh thần ngươi mới không bình thường. Mẹ nó, ngươi còn dám nói chủ nhân ngươi như vậy?

- Được, được lắm!

Vương Khả lau đi mồ hôi đổ như mưa.

Vương Khả không chịu được lùi lại ba bước, lui ra khỏi rừng đào đến khi không thể nhìn thấy bóng hai người kia nữa mới thôi.

Động tác của hai người quá mức lộ liễu, làm Vương Khả tê cả da đầu, run rẩy toàn thân.

- Ôi!

- Ta vì tiểu bảo bối Vi Vi mà luyện tập đấy. Miễn là nàng thích, ta còn có thể cho nó động đậy được cơ! Nàng xem!

Sắc Dục Thiên đánh ra một động tác chậm chạp.

- Ôi, Chàng đánh vào tâm can của ta rồi!

Cung Vi lập tức uốn éo che ngực.

- Ôi! Nàng cũng đánh tới lòng ta rồi!

Sắc Dục Thiên cũng che lên ngực.

- Sắc lang!

"Tiểu bảo bối Vi Vi!

Hai người vừa hô lên vừa nhào vào ôm nhau.

- Ôi, Sắc lang, cơ ngực của chàng lại to thêm rồi, sở thật là thích!

- A, Vi Vi nhìn một chưởng đốt được củi khô của ta này!

Cung Vi làm nũng, mê hoặc nhìn Sắc Dục Thiên.

- Sắc lang, nhìn tình ý của ta này!

Nhưng lúc nói chuyện bàn luận thì cực kỳ chậm chạp, mắt đối mắt, tình ý bay tứ tung, bắn điện ra bốn phía.

Chính là Cung Vi và Sắc Dục Thiên, hai người ăn mặc cực kỳ đẹp.

Vương Khả không để ý tới Đại La Kim Bát, bước từng bước vào rừng đào. Vương Khả mơ hồ xuyên qua nhánh đào, thấy được một nam một nữ ở trong rừng.

Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.

- Thấy chưa, ta đã bảo ngươi một lát nữa thì đi vào mà. Ngươi cứ không chịu nghe, hai người này làm cay hết cả mắt!

Đại La Kim Bát nói ra.

Vương Khả nhìn về phía Đại La Kim Bát.

- Bảo sao, bảo sao ngươi không chịu ở bên Sắc Dục Thiên, xem như ta đã nhìn thấy rõ rồi!

Hai người kia cứ như thế, ai ở bên cạnh mà chịu được? Đại La Kim Bát ở một bên, hàng ngày nghe đôi gian phu dâm phụ này làm những cái trò đấy. Mẹ nó muốn để cho bảo bối Phật Môn Đại La Kim Bát tức chết đây?

- Cho ngươi chứng kiến rồi, cuối cùng cũng hiểu cho nỗi khổ của ta rồi chứ?

Đại La Kim Bát tuyệt vọng nói.

Vương Khả.

=2 Nào chỉ có khổ, đây là muốn mạng mà!

Vương Khả không dám bước vào rừng đào, nhưng trong rừng vẫn truyền đến âm thanh của hai người họ.

- Tiểu bảo bối Vi Vi, hình như là Vương Khả đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận