Bất Diệt Thần Vương

Chương 451: Ta Đã Từ Chối!

Tất cả mọi người đều yên lặng, giống như đang đợi ai đến. Tình cảnh rất trang nghiêm.

Vương Khả bị áp giải đến, bỗng nhiên tất cả mọi người nhìn lại. Nhìn cho trái tim Vương Khả đập nhanh.

- Ồ, nơi này yên tĩnh, các ngươi còn nhìn ta? Chẳng lẽ đang đợi ta đến? Thái tử đăng cơ, ta quan trọng đến vậy sao?

Vương Khả cổ quái nói.

- Ha ha, Vương Khả, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ba đường chủ chúng ta ngồi đợi ngươi đến? Ai cho ngươi tự tin đó?

Tử Bất Phàm cười lạnh nói.

Sắc Dục Thiên cũng lạnh lùng liếc Vương Khả.

Chu Hồng Y đen mặt.

Vương Khả cười khổ nói.

Đầu óc của Thánh Tử chỉ là đứa bé sáu, bảy tuổi, sao có thể biết được thế cục phức tạp xung qunh.

Thánh Tử lo lắng nói.

Thánh tử lo lắng kêu.

Vương Khả gật đầu một cái.

Hai tà ma đen mặt không nói lời nào.

- Không phải đợi ngươi! Đợi Đệ Nhất đường chủ!

- Các vị, Thánh Tử đang gọi ta, có thể thả tay ta ra được không?

- Vương Khả, là ta muốn tìm ngươi, ta mới vừa tỉnh ngủ, đã bị Sắc Dục Thiên gọi ra đây, nói cho ta đăng cơ làm giáo chủ! Ta nghe bọn họ nhắc đến ngươi, mới biết được ngươi đến đây! Sao ngươi không đến tìm ta?

- Ôi! Ta nói rồi! Vừa rồi tạo áp lực cho ta lớn quá, bây giờ nhẹ nhõm hơn nhiều!

- Nhanh qua đây!

Thánh tử lo lắng nhảy dựng lên.

- Ta! Ta bị bọn họ giam lại, không thể tìm ngươi được!

Xem ra, thánh tử muốn tự mình đi xuống, tìm đám tà ma áp giải Vương Khả gây chuyện.

Vương Khả nhìn về phía hai tà ma áp giải mình.

- Các ngươi giữ Vương Khả làm gì? Thả hắn ra!

Sắc Dục Thiên quay đầu nhìn về phía Thánh Tử, ngưng trọng nói.

- Vâng!

Sắc Dục Thiên gật đầu một cái.

- Thả hắn ra.

Thánh Tử vui vẻ dắt tay Vương Khả.

Sắc mặt của mấy tà ma kia cứng đờ, nhìn về phía Sắc Dục Thiên.

Bởi vì Thánh Tử đang kéo Vương Khả đến bảo tọa trống bên kia, muốn Vương Khả ngồi xuống đó.

Đệ tử bốn phía không dám nói lời nào, sắc mặt ba đường chủ đã cứng đờ.

Thánh Tử là một đứa trẻ, làm gì có chuyện kiên nhẫn nghe Sắc Dục Thiên nói hết! Hắn nhìn thấy Vương Khả thì vui vẻ, lôi kéo Vương Khả ngồi xuống.

Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.

- Ở trong quảng trường này, dựa theo bài vị đẳng cấp trong ma giáo, ngươi là giáo chủ tương lai, tạm thời ngồi trên bảo tọa giáo chủ! Bốn đường chủ chúng ta ngồi bảo tọa bên dưới! Những đà chủ, đệ tử bình thường có thể đứng! Mong là...!

Sắc Dục Thiên đang giải thích, nhưng Thánh Tử hoàn toàn không nghe, hắn chạy qua chỗ Vương Khả, vui vẻ kéo Vương Khả đi.

- Vương Khả, đi theo ta đi, hôm nay bọn họ tổ chức một trò chơi, ngươi đi theo ta ngồi xuống xem, Sắc Dục Thiên nói rồi, lát nữa sẽ chơi rất vui.

Mấy tà ma kia thả Vương Khả ra, đi xuống.

Thánh Tử vui vẻ đáp.

- Hợp tác, đương nhiên là hợp tác rồi! Chơi vui như thế, các ngươi nên chơi từ sớm!

- Thánh Tử, Ma Tôn đã vẫn lạc! Hôm nay bốn đường chủ đến đây, đề cử ngươi làm giáo chủ, mời ngươi đăng cơ, mong rằng ngươi sẽ hợp tác.

- Đó là vị trí của Đệ Nhất đường chủ, không cho phép ngồi!

Sắc Dục Thiên trợn mắt nói.

Mẹ nó, thánh tử không hiểu chuyện, ngươi còn không biết lớn nhỏ sao? Ngươi dám ngồi vào vị trí của Đệ Nhất đường chủ? Ngươi muốn chết sao?

- Ta không muốn ngồi!

Ta bị thánh tử kéo đến đây, chuyện này không liên quan đến ta.

- Sắc Dục Thiên, nếu Đệ Nhất đường chủ không đến, vì sao Vương Khả không thể ngồi đây?

Thánh Tử không vui nói.

Thánh Tử chỉ là đứa nhỏ, đầu óc không thông minh, làm sao nhìn ra được những chuyện phức tạp trong đó? Hắn chỉ cảm thấy Sắc Dục Thiên không hiểu nhân tình. Trước đây Ma Tôn cũng chưa từng từ chối hắn đâu.

- Ma giáo có quy củ, mỗi người chỉ có một bảo tọa! Bảo tọa của Đệ Nhất đường chủ này, nếu Đệ Nhất đường chủ không cho phép thì không ai được ngồi!

Vương Khả lúng túng nói.

- Không liên quan đến ta, ta từ chối, ta không muốn ngồi ở đây, ta cũng bị ép!

Cứ như vậy, Vương Khả lấy thân phận tù phạm, ngồi xuống bảo tọa của giáo chủ, từ trên cao nhìn xuống nhìn tất cả mọi người.

Thánh tử lập tức ngồi ở bên cạnh Vương Khả, cực kỳ vui vẻ.

Sắc mặt ba đường chủ cũng trở nên khó coi.

Ngay khi Vương Khả ngồi xuống ghế giáo chủ, tất cả tà ma đều nhìn hắn bằng ánh mắt giết người. Vị trí của giáo chủ, ngươi ngồi được sao?

Thánh Tử lôi kéo Vương Khả đi về phía bảo tọa màu đen kia.

Sắc Dục Thiên, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Mẹ nó, bảo tọa của thánh tử chính là bảo tọa trước đây Ma Tôn ngồi, cũng chính là giáo chủ Ma Giáo, ngươi cho Vương Khả ngồi xuống bảo tọa, cao hơn chúng ta một bậc, ngươi nói chúng ta sẽ có cảm giác gì đây?

- Thánh tử, nếu không, được rồi, ta đứng đây cũng tốt!

Vương Khả cười khổ nói.

- Ta muốn ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi xuống, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ngồi!

Thánh tử bỗng nhiên kéo hắn xuống.

Kéo một cái, Vương Khải lảo đảo, cứ như vậy ngồi xuống.

- Bịch!

- Được, không ngồi thì không ngồi, hừ, quỷ hẹp hòi, Vương Khả, đừng quan tâm đến hắn, ngươi lên ngồi bên cạnh ta đi, ghế ngồi của ta rất lớn, một mình ta ngồi không đủ.

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- Không sai, mỗi người có vị trí riêng, vị trí của mình, chỉ có có thể để mình ngồi!

Thánh tử không thoải mái nói.

- Phải có chủ nhân bảo tọa cho phép, mới được ngồi sao?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

Đám người đen mặt.

Ma Long đảo, Thủy Tinh Long Cung!

Long Ngọc chui vào trong Vạn Huyết Trì, lập tức dẫn động trận pháp dưới đáy ao, trong nháy mắt, đáy ao bắn ra một luồng ánh sáng bao phủ nàng lại, sau khi ánh sáng biến mất, Long Ngọc đã đi qua một cánh cửa ánh sáng đặc biệt, đi vào trong Thủy Tinh Long Cung.

- Ba!

Long Ngọc rơi xuống một đại điện trong Thủy Tinh Long Cung, bởi vì nàng không còn tu vi, nên bị ngã đau.

Nhưng lúc này, Long Ngọc không hề quan tâm chút đau đớn đó, mũi nàng chua chua, cắn chặt răng, trong mắt hiện lên chút sương mù.

- Nhanh, nhanh, nhanh!

Long Ngọc lo lắng bò về phía trước.

Đi đến sau đại điện, nàng mở một cánh cửa lớn ra.

Sau khi mở cánh cửa, bên trong là một khu vườn lớn như quảng trường, trên quảng trường có sương mù vờn quanh, đó là một tòa linh sơn cỡ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận