Bất Diệt Thần Vương

Chương 1876: Miệng quạ đen hại đồng đội

Vương Khả trợn mắt nói.

Viên Diệu La Hân lạnh lùng đáp.

- Hừ, ngươi vô tội? Ngươi cho rằng Tây Môn Tĩnh dễ bắt đi như vậy sao? Hắn là Võ Thần cảnh, muốn chạy trốn thì bắt làm sao được?

- Ngươi bắt được hay không ta không quan tâm! Hiện tại tốt nhất các ngươi không nên động vào, để cho ta dẫn Tây Môn Tĩnh đi.

Sau này các ngươi muốn bắt thì tùy! Mọi người tránh ra, nếu không ta sẽ giết hắn!

Vương Khả uy hiếp.

Một đám hòa thượng.

m.

Tiếng Tây Môn Tĩnh kêu thảm thiết truyền đến.

Vương Khả trợn mắt nói.

Đột nhiên Đại Nhật Nguyên Thần run lên, giống như Tây Môn Tĩnh ở trong Đại Nhật Nguyên Thần phát sinh biến hóa.

- Im miệng, ta còn chưa lấy mạng ngươi đâu!

Vương Khả dẫn Tây Môn Tĩnh rời đi.

- Thầy, cái vòng Luân Hồi kia có ý thức. Con mẹ nó không biết là gì, lúc trước Viên Diệu La Hán uy hiếp ta, bắt ta xuất gia. Ta không đồng ý nàng ta liền dùng tà pháp áp chế ý thức của ta. Ý thức của vòng Luân Hồi chiếm lấy thân thể của ta, ngươi phải thay ta thăm hỏi tổ tông nhà hắn cho đàng hoàng đấy!

Viên Diệu La Hán cũng nhắm hai mắt lại.

- Uỳnh!

- Uỳnh!

Cung Vi và Sắc Dục Thiên liếc nhau. Vương Khả này đúng là coi trời bằng vung, đến Viên Diệu La Hán mà hắn cũng dám uy hiếp?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, giọng điệu này có chút giống Tây Môn Tĩnh.

Mặt đám hòa thượng cách đó không xa đều đen lại.

- A! Thầy, ta là Tây Môn Tĩnh. Ý thức của ta đã trở về rồi, kiếm của ngươi đâm trúng mông của ta. Ngọn lửa này là cái ngọn lửa quái quỷ gì vậy, mông to bị đốt chín rồi đây này!

- Được rồi, im miệng. Đặt Hỏa Kiếm vào cổ ngươi nhanh lên!

Hỏa Kiếm của Vương Khả rút ra, lập tức trả lại tự do cho Tây Môn Tĩnh.

Tây Môn Tĩnh tức giận mắng.

Tây Môn Tĩnh.

- Ngươi không thấy giờ ngươi là con tin của ta à. Cho lên cổ ngươi nhanh lên! Ngươi phải phối hợp với ta!

Vương Khả kêu lên.

- Làm gì?

Vương Khả kêu lên.

Vương Khả kêu lên.

-.. Ì - Viên Diệu La Hán, ngươi thấy chưa? Nếu các ngươi không tránh ra đừng trách ta không khách khí!

—--] Tây Môn Tĩnh.

Viên Diệu La Hán.

Tây Môn Tĩnh sững sờ.

Tây Môn Tĩnh.

= „eổ Con mẹ nó, ngươi đang cứu ta hay giết ta đây?

- Nhanh lên, Viên Diệu La Hán kia vẫn còn cản trước mặt ta kia kìa. Ta không đâm ngươi vài kiếm hù dọa nàng ta một chút, nàng ta sẽ cho rằng ta không dám giết ngươi!

Vương Khả trừng mắt mắng.

Nhanh, nhắm mũi kiếm vào tim ngươi, ta sẽ lựa thời cơ!

- Không đúng, ngươi ở Võ Thần cảnh, cắt cổ chưa chắc sẽ chết.

mui Ta phối hợp với ngươi cắt cổ ta à?

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Thầy, ngươi chờ chút, chờ chút. Ngươi thực sự đâm chết ta đấy à?

Sắc mặt Tây Môn Tĩnh khó coi nói.

- Yên tâm, ta có chừng mực, ta có thể cứu sống ngươi!

Vương Khả nói ra.

- Cái này mà gọi là có chừng mực sao? Kiếm của ngươi chỉ ở đâu ta còn không rõ sao. Ngươi muốn chém ta thành hai nửa à. Thần tiên cũng không cứu sống được!

Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.

Vì sao, vì sao ta cảm giác thầy không đáng tin cậy nhỉ?

- Ta không cứu được, chẳng phải còn có cha của ngươi sao?

Vương Khả lập tức biến sắc.

- Không hay rồi, là tàn ảnh!

Trong chớp mắt, Viên Diệu La Hán run lên giống như hóa thành ảo ảnh tiêu tán đi.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Câm cái miệng đen đủi của ngươi lại!

Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.

- Hô!

Đại Nhật Nguyên Thần há miệng, trong nháy mắt rút về bên trong cơ thể Vương Khả. Tốc độ Vương Khả rất nhanh, lại kề kiếm trên cổ Tây Môn Tĩnh.

- Tránh ra, tránh ra!

Vương Khả ép Tây Môn Tĩnh, hướng về phía Viên Diệu La Hán.

- A đi đà phật! Vương Khả ngươi chỉ là Nguyên Thần cảnh, ngươi nghĩ có thể mang hắn từ trong tay ta đi sao? Ngươi đánh giá cao bản thân quá rồi!

Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.

- Nguyên Thần cảnh thì làm sao? Viên Diệu La Hán, ngươi đừng ép ta!

Vương Khả hung ác nói.

- Thầy, nàng ta nói không sai đâu. Tốc độ của Viên Diệu La Hán ngươi không theo kịp đâu. Lốỡ như nàng ta đánh lén sau lưng ngươi thì sao, không phải ngươi sẽ toi à?

Vương Khả gật đầu một cái.

- Cũng được!

- Thầy, không được, quá nguy hiểm! Hay là ngươi thả ta ra đi Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.

vá] Vương Khả, ngươi muốn sống dẫn người, chết dẫn xác theo à!

Tây Môn Tĩnh.

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Khả cảm nhận được lông tơ phía sau đều dựng lên. Một chưởng nhanh như cắt đánh tới.

- Uỳnh!

- Vương Khả cẩn thận!

Cung Vi kinh ngạc kêu lên.

- Dừng tay!

Sắc Dục Thiên giận dữ nói.

Dưới trận nổ mạnh, một luồng khí khổng lồ tản ra bốn phía.

Vương Khả bị một chưởng đánh bay một khoảng xa.

- Uỳnh!

Vương Khả va võ tảng đá lớn.

- Ẩm!

Một đoàn hòa thượng lập tức nhào tới vây xung quanh Vương Khả.

- Công chúa, Sắc Dục Thiên, nơi này không phải nơi các ngươi có thể làm càn đâu.

- Uỳnh!

Tào Hùng và ba hòa thượng Võ Thần cảnh ngăn cản Cung Vi và Sắc Dục Thiên.

- Thầy!

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

Lại thấy Viên Diệu La Hán lấy tay đập vào trên người Tây Môn Tĩnh, phong ấn tu vi của hắn.

- Ẩm ầm!

Vương Khả bị đám hòa thượng vây quanh không thể nhúc nhích.

- Ngươi, ngươi giết Vương Khả rồi?

Cung Vi trừng mắt cả giận nói.

- Uỳnh!

Trong đống đá vụ đột nhiên nổ to, Vương Khả chậm rãi bò ra, vẻ mặt tuyệt vọng.

- Nguyên Thần cảnh tầng thứ bảy? Con mẹ nó, sao có thể như vậy?

Vương Khả biến sắc.

- Vương Khả, mạng ngươi lớn thật đấy, vậy mà cũng không chết?

Viên Diệu La Hán híp mắt nhìn Vương Khả ở nơi xa.

Vương Khả trừng mắt nhìn Viên Diệu La Hán. Con mẹ nó lần này thiệt lớn rồi. Sao một chưởng của người là có sức mạnh khổng lồ như vậy?

- Thầy, ngươi còn sống, tốt quá rồi!

Tây Môn Tĩnh kêu lên.

- Tốt? Tốt cái rắm! Tây Môn Tĩnh, cái miệng của ngươi suýt hại chết ta rồi!

Vương Khả buồn bực mắng.

- Không liên quan đến ta, coi như ta không nói gì thì với thực lực của Viên Diệu La Hán cũng sẽ đánh lén ngươi thôi. Ngươi không thể phòng bị được thì liên quan gì đến ta?

Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.

- Phì! Vừa rồi ngươi ở trong miệng nguyên thần của ta, vì sao không nói là nàng ta sẽ đánh lén ta? Còn không phải ngươi đi ra nên nàng ta mới yên tâm đánh lén ta sao. Chính ngươi cứ đòi đi ra, nhất định phải đi ra. Con mẹ nó, ở trong miệng nguyên thần của ta một lúc thì ngươi chết à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận