Bất Diệt Thần Vương

Chương 1087: Chuột thi quỷ

- Nói đi nói lại, người bạn gái thứ nhất của ngươi, công chúa U Nguyệt kia, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ? Ngươi nhớ rõ nàng đến từ đâu không?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- U Nguyệt? Nàng đến từ Thi Quỷ Hoàng Triều?

Thần sắc Vương Khả khẽ động.

- Đúng vậy, Thi Quỷ Hoàng Triều. Thi Quỷ Hoàng Triều này, thừa thải tinh hoa thi quỷ, loại yêu thú thi quỷ này cũng không ít!

Trương Chính Đạo nói.

- Ách, Thi Quỷ Hoàng Triều bởi vì tỉnh hoa thi quỷ mà được gọi như vậy à? Ai, cũng không biết hiện tại U Nguyệt thế nào rồi?

Vương Khả tiếc thương nói.

- Tà môn cái rắm, tà ma lớn nhất kia đã bị ta làm thịt rồi, căn bản không có gì đáng sợ nữa. Một con chuột thi quỷ đã dọa ngươi thành như vậy? Ngươi là đại lão Nguyên Anh Cảnh đó, ngươi sợ cái gì, chỉ là một con chuột thi quỷ mà thôi!

Ngay lúc này, trong một lối rẽ tối om, bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đỏ.

- Cổ mộ này ngày càng tà môn!

"Vùt?

- Cút, còn không phải ngươi nhắc đến!

- Không phải ngọn đèn nhỏ, là con chuột thi quỷ, sao lại nhiều như vậy, chạy mau!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói:

- Bên này sao lại có ngọn đèn nhỏ?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi xem xem, ta biết ngay mà, ngươi ăn trông nồi, ngồi trong bát! Lần này phải cứu Trương Lý nhi, ngươi lại nhớ thương công chúa U Nguyệt! Ngươi thật đúng là sắc tâm không đổi!

Vương Khả nói.

Gừt Một đám chuột thi quỷ đánh tới.

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

Vương Khả biến sắc.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Trương Chính Đạo hoảng sợ chạy đến cửa lối rẽ.

Một lượng lớn trọc chân nguyên chém ra, nhất thời bị Vương Khả đánh tan thành trọc chân khí cuồn cuộn, hướng thẳng đến đàn chuột thi quỷ.

Nói xong, Vương Khả vung tay lên.

Gừi Nhất thời, một đám chuột thi quỷ rống to, đánh về phía Vương Khả.

- Chuột thi quỷ mà thôi, sợ cái gì!

Ba mươi thanh phi kiếm bay ra, nháy mắt đánh bay chuột thi quỷ, nhưng vẫn không chết đi mà chậm rãi bò lên.

Trương Chính Đạo bị dọa xoay người bỏ chạy, một đàn chuột thi quỷ đánh tới!

- Vương Khả, đi mau đi, ngươi ở nơi này nhìn cái gì vậy? Hả, đám chuột thi quỷ kia lại đến nữa, chạy mau, thứ này một hai con không tính là cái gì, một khi nhiều lên, cho dù là Nguyên Anh Cảnh cũng sợ hãi, mau đi!

Vương Khả kinh ngạc kêu lên.

- Chuột thi quỷ này là đao thương bất nhập sao? Lực lượng của Kim Đan Cảnh cũng trảm không chết!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Phi kiếm!

Vương Khả vung tay lên.

ầm ầm ầm!

Âm!

- Thứ này thật là tang thi sao? Ngay cả mùi thối của trọc chân khí cũng không sợ?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

Gừi Chuột thi quỷ nháy mắt xâm nhập vào phạm vi của trọc chân khí, cả người lập tức run lên, giống như muốn té xỉu. Nhưng cuối cùng chuột thi quỷ cũng không ngã xuống mà đứng vững vàng thân mình, vẻ mặt hung hăng, nhe răng trợn mắt nhìn Vương Khả, giống như muốn tiến lên xé xác Vương Khả.

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

Gừi Một đàn chuột thi quỷ đánh tới.

Vương Khả nhất thời ném ra một ngọn đuốc.

- Ngươi đang làm gì? Dùng đuốc đối phó chuột thi quỷ, ngươi còn chưa tỉnh mộng sao!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

Chợt nhìn thấy, ngọn đuốc gặp được trọc chân khí của Vương Khả.

Ẩm!

- AI Tiếng nổ tung thật lớn đánh bay Vương Khả, Trương Chính Đạo ra ngoài thông đạo. Bởi vì Vương Khả đã sớm chuẩn bị, mở ra lồng chân nguyên, khi nổ mạnh qua đi, ổn định thân mình cũng không lo ngại, nhưng Trương Chính Đạo lại cháy đen, ngã nhào trên mặt đất.

- Vương Khả, ngươi gây nổ cũng thông tri ta một chút chứ! Trương Chính Đạo bò lên, tức giận nói.

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ma Thập Bát? Chưa từng nghe thấy, ngươi xác định là người lúc trước bị ngươi làm thịt!

Vương Khả nói.

- Tà ma kia cũng không phải tên điên, hắn tên Ma Thập Bát, người gối đầu bên cạnh Long Hoàng!

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

- Phải, bí cung nơi này có trận pháp, gia cố bốn phía cổ mộ! Cũng không biết tên tà ma điên nào, phí công như vậy bày trận!

Trương Chính Đạo thúc giục nói.

Vương Khả gật đầu.

Hai người đi sâu vào trong.

- Cổ mộ này cực kỳ cổ quái, giống như phi thường rắn chắc? Nổ tung vừa rồi cũng không sứt mẻ gì!

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Có trận pháp!

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

- Trận pháp?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Đi mau, đi mau!

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Còn chưa chết?

Hai người nhìn nhau, lại nhìn đến chuột thi quỷ bị nổ sang nơi khác, té trên mặt đất, bước đi tập tễnh, hiển nhiên bò dậy hơi gian nan.

Vương Khả nói.

- Đừng ồn ào, nhìn xem chuột thi quỷ thế nào rồi!

- Yên tâm, hắn khẳng định đã chết rồi!

Vương Khả nói.

- Vậy là tốt rồi!

Trương Chính Đạo gật đầu.

- Đúng rồi, mấy người Trương Lý nhi bị nhốt ở đâu?

Vương Khả hỏi.

- Ta vừa rồi sốt ruột chạy trốn với ngươi, ta không tìm thấy đường rồi!

Trương Chính Đạo nói.

Vương Khả đen mặt nhìn Trương Chính Đạo:

- Ngươi điên à, vậy cũng có thể đi nhầm đường?

- Còn không phải vì cứu ngươi!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Một đám chuột mà thôi, ta còn cần ngươi cứu!

- Kia cũng không phải chuột bình thường mà là chuột thi quỷ từng uống tỉnh hoa thi quỷ! Không sợ chết, không sợ đau, điên cuồng khát máu, không hết không ngừng!

Trương Chính Đạo nói.

- Được rồi, được rồi, đừng nhiều lời nữa, ta đến xem!

Vương Khả nhìn bốn phía.

- Ngươi quen đường sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Nói thừa, năm đó trước khi đến trộm mộ với ngươi, ta đã chuẩn bị một ít. Tuy không biết toàn cảnh cổ mộ này, nhưng từng điều tra qua, hơn nữa, thời điểm ta chém giết Ma Thập Bát, dường như từng đi qua con đường này.

- Ngươi đi qua rồi?

Hai mắt Trương Chính Đao sáng lên.

- Đúng vậy, con đường này ta từng đi qua, là phương hướng hắn muốn chạy trốn vào lúc ta trảm Ma Thập Bát, Từ chỗ chúng ta có lối rẽ, có thể đi đến miệng quan tài lúc trước của Ma Thập Bát.

- Ách, vậy ngươi dẫn đường!

Trương Chính Đạo nói.

Vương Khả gật đầu, đi về phía trước.

Ta nhớ rõ, thời điểm năm đó, không có con chuột thi quỷ, lần này là chuyện gì?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ta nào biết, nếu năm đó có chuột thi quỷ, hai chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!

Trương Chính Đạo nói.

Dưới chỉ dẫn của Vương Khả, hai người đi qua nhiều lối rẽ, đi đến một thông đạo càng lúc càng hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận