Bất Diệt Thần Vương

Chương 1462: Mắng chửi quần thần

Mắng chửi thần Đám quan viên nhìn về phía Ma Thập Tam. Hiển nhiên, lần bức vua thoái vị này là do Ma Thập Tam thúc đẩy.

Vương Khả trừng mắt mắng:

- Các ngươi chớ có nhìn Ma Thần Thập Tam Ma, việc này cũng không liên quan đến hắn ta, ánh mắt của hắn ta không tốt, để một đệ tử chính đạo trở thành Hồng Liên Thánh Sứ, suýt chút nữa đã ủ thành đại họa kinh thiên, hắn ta là tội nhân của ma đạo!

Quyền lợi khảo hạch hắn ta cũng không có, hắn ta có thể nói cái gì chứ? Hắn ta không có tư cách! Hắn ta cũng không có mắt nhìn! Các ngươi đi theo một kẻ mù lại còn không có mắt nhìn, còn gào thét gì nữa?

Ma Thập Tam trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Ngươi...

Mẹ kiếp, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào vết nhơ của ta không buông sao? Ngươi mới là người ánh mắt không tốt! Mẹ kiếp, ngươi mới là tội nhân của ma đạo!

Vương Khả cung kính cúi đầu nói:

Giọng nói Ác Hoàng lạnh lùng:

Ác Hoàng lạnh lùng nhìn về phía quần thần:

Ma Thập Tam còn muốn nói nữa:

Ngay lập tức, chúng quan viên biến sắc, không dám hé miệng.

Ngươi mới là lá xanh, ngươi mới là tên mù dung tục ngu xuẩn!

- Thần không dám!

- Hoàng thượng, tâm trạng của chư vị đại nhân, thân có thể hiểu được. Năng lực thích ứng của bọn họ quá kém, đi theo một quan lớn mắt mù làm ầm 1, làm cho mắt bản thân cũng mù theo, tội mưu phản lớn như vậy mà không nhìn thấy, suốt ngày chỉ biết nghe góc tường, còn nhìn chằm chằm vào việc nhà của người khác, nhúng tay lung tung! Hoàng thượng, thần không trách bọn họ đâu! Mong hoàng thượng không trách phạt sự bất lực của bọn họ, dù sao hoa tươi cần lá xanh đến tô vẽ. Hoàng thượng anh minh thần võ, còn cần một đám mù dung tục ngu xuẩn đến làm nổi bật, bởi vì có bọn họ mới có thể đặc biệt làm nổi bật lên quang huy vĩ đại của Ác Hoàng!

- Đảo Hồng Liên Thánh Sứ vốn do Hồng Liên Thánh Sứ quản lý, hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, cả trạch viện riêng của Hồng Liên Thánh Sứ, các ngươi dâng sớ cáo trạng, có chứng cứ rõ ràng không? Lại còn ngăn cản lệnh của trẫm, là muốn trẫm lật lọng, nghe theo lời của các ngươi sao?

Có Ác Hoàng làm chỗ dựa, Vương Khả lập tức mắng một trận thật thống khoái, đám quan viên nhao nhao nghe được tức đến mức muốn hộc máu, ngươi mới là lá xanh, ngươi mới là tên mù dung tục ngu xuẩn!

Đám quan viên giương mắt nhìn Vương Khả, ngươi dám ở đại điện chửi bới chúng ta à? Ngươi có biết đây là nơi nào không?

- Đủ rồi!

- Các ngươi không dám à? Trẫm thấy rằng các ngươi đám đó!

- Hoàng thượng, Vương Khả hắn...

Đám quan viên lập tức cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

Đám quan viên biến sắc, vô cùng sợ hãi:

Ác Hoàng lạnh lùng nói:

- HừI Ác Hoàng cười lạnh xong, không thèm để ý đến Ma Thập Tam mà lại nhìn về phía chỗ ngồi của Hồng Liên Nhân Hoàng.

- Thần không dám, thần có thể thể với trời, cả đời của thần đều vì ma đạo ta mà cẩn trọng, không dám mảy may lười biếng! Thần một lòng vì ma!

Ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?

- Ma Thập Tam, thân hình của ngươi hao tổn chỉ còn một nửa, không ở trong phủ dưỡng thương mà còn đến đây cổ động quần thần, ngươi muốn Vương Khả không thể thành công ngồi lên cái chức Hồng Liên Thánh Sứ này à? Nhưng mà hôm nay trẫm lại muốn lập công ban thưởng cho hắn, trẫm muốn các ngươi biết rõ, Đại Ác Hoàng Triều này là Đại Ác Hoàng Triều của trẫm, không phải của các ngươi!

Ác Hoàng lạnh lùng nói:

Ác Hoàng lạnh lùng nói thêm:

- Được!

Hồng Liên Nhân Hoàng dứt khoát nói:

- Vậy hãy bắt đầu đi!

Ma Thập Tam lập tức cúi đầu lễ bái, trầm giọng nói:

Trên bảo tọa bên cạnh, Hồng Liên Nhân Hoàng mặc áo bào thêu hoa văn rồng màu đỏ, liếc nhìn Vương Khả.

Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:

- Lệnh của Ác Hoàng, trẫm tất nhiên tuân theo! Trẫm nguyện dẫn dắt!

Ác Hoàng cười lạnh:

Lần này, trẫm chỉ định Vương Khả làm Hồng Liên Thánh Sứ! Hạ chỉ, định danh, lập uy, ban thưởng đức! Kế tiếp, làm phiền ngươi dẫn dắt biển mây công đức của Hồng Liên Hoàng Triều, để cho Hồng Liên Thánh Sứ có thể nhận được sự cung kính của bách tính, có thể thu nhận công đức của Hồng Liên Hoàng Triều!

- Hồng Liên Nhân Hoàng, ngươi hẳn là hiểu biết quy củ! Đại Ác Hoàng Triều không trực tiếp nhúng tay vào sự vụ của Hồng Liên Hoàng Triều, nhưng Hồng Liên Thánh Sứ của Hồng Liên Hoàng Triều nhất định phải do Đại Ác Hoàng Triều chỉ định, mỗi lần chỉ định, Hồng Liên Nhân Hoàng nhất định phải toàn lực phối hợp!

Ác Hoàng trầm giọng nói:

Ma Thập Tam liếc nhìn Hồng Liên Nhân Hoàng, lông mày nhíu chặt, như đang lo lắng điều gì đó.

Thở dài, cuối cùng Ma Thập Ta không nói gì nữa, lui về chỗ, mà đám quan viên bức thoái vị vừa rồi cũng nhao nhao lui về.

Ác Hoàng nhìn về phía Hoàng Thiên Phong:

- Hoàng Thiên Phong!

Hoàng Thiên Phong bức ra khỏi hàng:

- Có thần!

Ác Hoàng trầm giọng nói:

- Bắt đầu phong chức!

Hoàng Thiên Phong đáp:

Hoàng Thiên Phong trừng mắt, nhỏ giọng nói:

- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Sao công đức này lại chảy đi?

Vương Khả kinh ngạc nói:

Bất quá, cỗ công đức này đi dạo một vòng quanh thân Vương Khả rồi bỗng nhiên tràn vào cây Sen Trạng Nguyên ở trong tay Vương Khả.

Sắc vàng kim của công đức trong nháy mắt đã bao phủ lấy toàn thân Vương Khả, trên mặt Vương Khả đột nhiên lộ ra sự vui sướng, số lượng công đức này, vậy mà lại bằng với số lượng công đức lúc trước dùng để trảm Hồng Liên Thánh Sứ! Nhiều công đức như vậy sao? Đều tụ lại một chỗ à?

- Ẩm!

- Có là được, bây giờ ta sẽ giúp ngươi nhận chủ, dẫn dắt, tiếp chỉ!

Vừa nói, trong tay Hoàng Thiên Phong cầm ra một thánh chỉ.

Hoàng Thiên Phong hô to:

- Nay, Ma Thần Hoàng Thiên Phong thông qua sơ thẩm, tiến cử, Ác Hoàng khâm định, Vương Khả phong làm Hồng Liên Thánh Sứ của Hồng Liên Hoàng Triều, khâm thử.

Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:

- Nhỏ máu!

Vương Khả lập tức cứa đầu ngón tay, nhỏ ra hai giọt máu tươi, nhỏ vào thánh chỉ và cây Sen Trạng Nguyên.

- Bùm!

Trên đỉnh đầu, tựa như có tiếng sấm rên vang, liền thấy một cỗ công đức to lớn từ trên trời giáng xuống.

Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:

- CóI Trở tay, Vương Khả lấy ra đóa sen hồng.

Vương Khả đáp:

- Vương Khả, chứng nhận của Hồng Liên Thánh Sứ, cây Sen Trạng Nguyên, có ở trên người không?

Hoàng Thiên Phong nhìn về phía Vương Khả:

- Được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận