Bất Diệt Thần Vương

Chương 1171: Bại gia tử Vương Khả

Đám người Trương Chính Đạo:

Bất Giới Hòa Thượng sầm mặt lại, đây là muốn ta trở thành điểm tối lịch sử sao? Mọi người cùng nhau nhìn ta làm gì? Nỗi oan này các ngươi không chia sẻ một chút, lại muốn một mình ta cõng toàn bộ ư?

- Âm âm!

Âm thanh liên tiếp nện xuống, đám người trơ mắt nhìn Vương Khả, đập vỡ toàn bộ tám mươi hai kiện pháp bảo công đức. Mắt từng người tràn đầy vẻ đau xót.

- Mất hết rồi? Tiền của ta, mất hết rồi!

Trương Chính Đạo tuyệt vọng nhìn đống mảnh vỡ kia.

Chỉ có Vương Khả là thở dài một hơi, rốt cục lại có công đức, số lượng gần bằng chỗ lúc trước bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hút đi. Cùng lúc đó, lửa nóng quanh thân Vương Khả cũng sắp không áp chế được nữa.

- Thử Vương, hộ pháp cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần!

Toàn bộ công đức trong Định Quang Kính lập tức tràn vào trong người Vương Khả, Vương Khả đang sử dụng công đức tấn cấp, tiến hành đổi màu trọc chân nguyên.

Có phải các ngươi nghĩ sai rồi hay không? Vương Khả chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, lại có thể giết Long Hoàng? Các ngươi nói đùa gì vậy?

Vương Khả lập tức ngồi xếp bằng, lấy Định Quang Kính ra, dùng tay điều khiển.

Sắc Dục Thiên cũng rung động trước thi thể khổng lồ của Long Hoàng, mặc dù ký ức của Giới Sắc không còn, nhưng không khó đoán được chiến đấu lúc trước khủng bố như thế nào, vậy mà con quái vật khổng lồ này lại bị Vương Khả chém giết?

Thử Vương lập tức kích động nói.

Sắc Dục Thiên lộ vẻ mong đợi nhìn về phía Long Bà.

Vương Khả dặn dò nói.

Thế nhưng, giờ phút này Sắc Dục Thiên căn bản không có tâm tư quản chuyện khác, mà ôm một viên long châu màu huyết hồng đến trước mặt Long Bà.

Trước kia Thử Vương bài xích đủ kiểu đối với Vương Khả, bây giờ còn bài xích cái rắm, Vương Khả chém giết Long Hoàng, khẳng định vô cùng mạnh mẽ, cái chân lớn như vậy, vì cái gì ta không ôm? Hơn nữa, vừa rồi Vương Khả hứa hẹn, sẽ thưởng lớn cho ta, Thử Vương đã không thể chờ đợi.

- Vâng, chủ nhân!

Một bên khác.

Long Bà trầm giọng nói.

- Ông!

- Được!

- Ta tìm được long châu rồi, làm sao cứu Tiểu Vi?

- Đặt Tiểu Vi xuống dưới, còn nữa, nhanh mang thi thể hoàng kim long của Thánh Tử đến đây!

Long Bà dập đầu lạy ba cái với thi thể Long Hoàng trong hố lớn.

Nhìn thi thể Long Hoàng trong hố lớn, Long Bà lộ ra một nụ cười khổ.

Long Bà trầm giọng nói.

Thi thể Cung Vi lập tức dời ra, thi thể hoàng kim cự long của Thánh Tử cũng được mang tới, đặt ngang trước mặt Long Bà.

Long Bà trợn mắt nói.

Sắc Dục Thiên ứng tiếng nói.

- Oanh!

Sắc Dục Thiên biến sắc, làm theo.

Ta nghe ngươi!

Long Bà khó khăn bò dậy ngồi cạnh thân thể hắn, hiển nhiên, qua một đoạn thời gian, Long Bà tổn thương nặng đến đâu, cũng đã khôi phục được một tia nguyên khí.

- Cái gì? Còn muốn cứu Thánh Tử? Vì sao không thể cho Tiểu Vi toàn bộ viên long châu này?

Sắc Dục Thiên lộ vẻ không tình nguyện.

Trong long châu, có ý chí còn sót lại của Long Hoàng, cắt ra mới có thể hoàn toàn mẫn diệt ý chí Long Hoàng, như vậy long châu mới có thể cứu người, lại nói, thân thể Tiểu Vi không chịu được cả viên long châu, bây giờ ngươi muốn cứu Tiểu Vi hay không? Tiểu Vi sắp không kịp nữa rồi!

- Công chúa, đến trình độ này của ngươi, ta biết Long tộc có thủ đoạn niết bàn trọng sinh, thế nhưng lần này, ta muốn dập tắt nó, thật xin lỗi, ngươi cố chấp chỉ có thể mang đến tai nạn, ngược lại, Thánh Tử Long Thái Âm, con trai của ngươi lại tao nhã lịch sự, ôn hòa hơn so với ngươi, tương lai thành tựu sẽ càng tốt hơn so với ngươi, ta muốn dùng cơ duyên niết bàn trọng sinh của ngươi và viên long châu này đi cứu bọn họ! Vương Khả nói, ngươi gieo gió gặt bão, đã cho ngươi cơ hội, ngươi không nắm chắc! Vậy thì xin lỗi!

- Cung Vi, Thánh Tử, đều có huyết mạch Long tộc, cho nên có thể tiếp nhận viên long châu này, ngươi cắt đứt long châu thành hai nửa, để vào trong miệng hai người!

Sắc Dục Thiên lo lắng nói.

- Long Bà nhanh lên!

Sắc Dục Thiên dùng một kiếm chém long châu ra thành hai nửa.

- ÁI Trong nháy mắt long châu bị chém ra, dường như bên trong phát ra một tiếng hét thảm.

- Đặt vào trong miệng bọn họ! Ngươi đút cho Tiểu Vi, ta đút cho Thánh Tử!

Long Bà trầm giọng nói.

Tự nhiên Sắc Dục Thiên không dám phản đối, hai người đều cầm lấy nửa viên long châu, nhẹ nhàng tới gần Cung Vi, Thánh Tử. Long châu bị cắt mở, nên lúc tới gần miệng hai người tan rã giống như một cỗ lực lượng, dưới sự thúc giục của Sắc Dục Thiên và Long Bà, lập tức hòa tan ra, tràn vào trong miệng hai người.

- Rầm rầm long!

Long châu vào miệng tan ra, tràn vào trong bụng hai cổ thi thể.

- Ông!

Thi thể Cung Vi, Thánh Tử lập tức toát ra từng đợt hồng quang, vậy mà gương mặt đã không còn chút huyết sắc nào, lại xuất hiện một tia huyết sắc, tiếp theo thân thể hai người xuất hiện một tia ấm áp. Thế nhưng, không có nhịp tim, cũng không có hô hấp.

- Chỉ cần Tiểu Vi có thể sống, những chuyện còn lại không quan trọng, đều không quan trọng, ha ha ha!

- Tốt, không uổng Tiểu Vi si tâm đối với ngươi! Thế nhưng, Luân Hồi Hoàng Triều là hoàng triều chính đạo, ngươi cũng phải cẩn thận một chút!

Long Bà nhìn Sắc Dục Thiên một chút, gật đầu nói:

Sắc Dục Thiên vội vàng nói.

Ta đi chung với ngươi!

Long Bà trịnh trọng nói.

- Người chết, nhưng bọn họ sẽ bảo trì cái trạng thái này, nhục thân bất diệt, đầu bất tử, sẽ bảo trì được thời gian một năm!

Long Bà giải thích nói.

- Một năm sau thì sao? Không phải một năm sau sẽ chết sao?

Sắc Dục Thiên lo lắng nói.

- Đừng nóng vội, ổn định thành người thực vật là được rồi! Chờ ít ngày nữa, ta dẫn bọn hắn đi Luân Hồi Hoàng Triều, mượn dùng luân hồi pháp bảo, là có thể cứu bọn hắn sống lại!

Long Bà giải thích nói.

- Đi Luân Hồi Hoàng Triều, mượn dùng luân hồi pháp bảo phục sinh?

Sắc Dục Thiên kinh ngạc nói.

- Cha Cung Vi ở Luân Hồi Hoàng Triều, việc này cũng không khó!

Sắc Dục Thiên lo lắng nói.

- Người thực vật? Rốt cuộc là người chết hay là người sống?

Long Bà giải thích nói.

- Ta đã nói, ăn long châu, sẽ biến thành người thực vật!

Sắc Dục Thiên nhìn về phía Long Bà.

- Tiểu Vi không sống lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận