Bất Diệt Thần Vương

Chương 1204: Chạy trốn

Trương Chính Đạo sững sờ, nhìn phía sau căn phòng này là một con sông nhỏ, ánh mắt lập tức sáng lên.

- Ngươi cố ý chọn nơi này sao?

Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.

- Không sai, ta đã sắp xếp xung quanh xong rồi, đợi lát nữa, ngươi có thể từ nơi này trốn đi, ngươi biến thành con rắn nước chạy trốn, ai có thể biết đó là ngươi chứ?

Vương Khả nói.

- Đúng, sao ta lại không nghĩ ra! Ha ha ha, đúng là ngươi đã sắp xếp chu toàn!

Trương Chính Đạo lập tức hưng phấn nói.

- Nói nhảm!

- Tiền sính lễ!

- Ngươi vì muốn kiếm tiền mới nói như vậy sao?

- Tiền? Tiền gì?

Trương Chính Đạo trợn mắt, bỗng nhiên giật mình kích động:

- Ngươi không lấy tiền à?

- Ha ha ha ha, ta biết mà, đi theo ngươi là có thể kiếm được tiền, ha ha ha!

Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Ngươi nói xem? Tiền ở trước mặt lại không biết nhặt!

Vương Khả hỏi.

- Vậy chúng ta nhanh đi thôi, một lát nữa bọn chúng sẽ tới đưa sính lễt Trương Chính Đạo thúc giục nói.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Khó có cơ hội nào như vậy, ta cũng không nghĩ ra ngươi ăn mặc như này, lại được giới cầm thú hoan nghênh như vậy!

Trương Chính Đạo sững sờ.

Vương Khả cảm thán nói.

Vương Khả trợn trắng mắt.

Trương Chính Đạo kích động nói.

- Ta nói sao? Nếu là ta thì có táng gia bại sản cũng phải để tiền sính lễ là con số trên trời, cái sính lễ này biến thành đồ cưới, vậy căn bản không tổn thất gì, nếu như đấu giá thất bại, cũng có thể cầm về, chắc chắn chúng sẽ toàn lực ra giá cao!

Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Đột nhiên Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.

Trương Chính Đạo mong đợi nói.

Trương Chính Đạo trợn mắt, thiếu chút nữa kêu lên.

- Chúng ta lừa tiền sính lễ của bọn chúng, không biết có thể lừa được bao nhiêu!

Vương Khả trợn mắt mắng.

- Nói nhỏ thôi, mặc dù có Âm Chướng Trận, bên cạnh còn có âm thanh suối nước, nhưng cũng đừng để lộ!

Nói đùa gì vậy, có chỗ tốt mà ta lại không muốn, ta đâu có bị bệnh!

- Ngươi cứ nói đi?

- Nhân tính? Đám yêu thú này, ăn hết người trong một cái thôn trại, bọn chúng giết người, ta làm như này là lấy lại công đạo cho vong linh người chết! Ngươi không muốn tiền sính lễ, vậy cho ta hết đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Như vậy sao được, ta cũng muốn thay trời hành đạo, tiền ta cũng có phần!

Trương Chính Đạo nuốt một ngụm nước bọt:

- Ngươi đã nói rõ ràng như vậy, có gì mà không hiểu, lần này bọn chúng, hít... ! Vương Khả, ngươi, ngươi đang muốn một lần lấy hết tất cả tiền của Thỏ Tử Đoàn! Ngươi, ngươi làm như vậy cũng quá không có nhân tính đi?

- Đúng vậy, hy vọng bọn chúng có thể hiểu việc này!

Vương Khả gật đầu một cái:

Trương Chính Đạo lập tức lấy tay che miệng của mình, hai mắt lộ ra về kích động.

Thỏ Tử Đoàn cũng không phải đoàn thể yêu thú bình thường, đây là một nhóm lính đánh thuê, tổ chức sát thủ, có tiền, lão có tiền! Lần này lừa gạt tiền sính lễ, không phải là muốn phát đạt sao?

- Chuyện này chia như nào?

Trương Chính Đạo lập tức đỏ mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Ta bảy ngươi ba!

Vương Khả nói thẳng.

- Dựa vào cái gì, đây là tiền sính lễ của ta mà!

Trương Chính Đạo lập tức tức giận nói.

- Đánh rắm, ngươi chỉ làm cái bình hoa, không nói được lời nào, cầm ba phần đã là không tệ, đều là ta sắp đặt từ đầu tới cuối, huống hồ, vừa rồi còn giúp ngươi gỡ ấn ký truy tung, thậm chí, đợi chút nữa tiền sính lễ đến nơi, ngươi biến thành một con rắn nước là có thể chạy, còn ta phải làm sao? Ta còn phải mất công chạy trốn nữa!

- Được rồi, được rồi, không có vấn đề!

Vương Khả nói.

- Được, vị thỏ huynh này, ta không xem sính lễ của ngươi, giao cho muội muội ta trông giữ, các ngươi đừng lo lắng! Kiên nhẫn chờ một hồi! Đợi lát nữa, nếu đấu giá trúng, ngươi cưới muội muội ta, nếu như không trúng, ta sẽ trả lại như cũ!

Con thỏ yêu kia đưa ra một cái vòng tay trữ vật.

- Anh vợ, đây là ký hiệu của ta, các ngươi nhìn đi!

Rất nhanh, con thỏ yêu đầu tiên đã đi tới gần.

- Hừ! Được rồi, không đồng ý ngươi lại nói ta tham tiền!

- Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa, có thỏ đến, chuẩn bị thu sính lết Vương Khả lập tức nói ra.

Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên, chờ đợi.

- Nhớ kỹ, thái độ phục vụ, ai đến đưa tiền đều là thần tài của chúng ta, ngươi đừng có làm ta mất mặt đó, phải cho chút phản hồi! Đừng làm hỏng việc!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Biết rồi, biết rồi!

Trương Chính Đạo không nhịn được liền nói.

- Cốc cốc cốc!

Tiếng đập cửa vang lên.

Trương Chính Đạo phiền muộn gật đầu một cái:

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi lại không thật sự hy sinh nhan sắc, ngươi cầm ba phần, còn chưa đủ sao? Ngươi còn có thể nhanh chóng thoát thân, nhưng ta thì phải liều mạng!

Trương Chính Đạo lộ vẻ không vừa ý.

- Thế nhưng... !

Vương Khả trợn mắt nói.

Trước khi con thỏ yêu đi còn nhìn vào trong nhà, liếc mắt đưa tình với Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo:

Trước đó còn tức giận đầy bụng, nhưng bây giờ có tiền cầm, mặt mày Trương Chính Đạo lập tức hớn hở, cho con thỏ yêu kia một cái mị nhãn, lập tức khiến con thỏ yêu kia vui đến mức đi đường đều có chút nâng nâng.

Có con thỏ yêu đầu tiên, thì sẽ có con thỏ yêu thứ hai, liên tiếp, không ngừng đến đấu giá sính lễ!

Trước khi mỗi con thỏ yêu đi, Trương Chính Đạo đều liếc mắt đưa tình phục vụ chu đáo, khiến cả đám thỏ yêu đều ngây ngất.

Thẳng đến khi Thỏ Vương đến muộn.

- Thỏ Vương, ngươi, đây là... ?

Vương Khả tò mò nhìn về phía Thỏ Vương.

- Ta tới muộn, vừa rồi ta đi ra ngoài một chuyến, đến chỗ ta chôn báu vật, lấy ra báu vật ta cất giấu, nhất định có thể khiến Tiểu Đạo muội muội hài lòng Thỏ Vương mệt mỏi nói.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Thỏ Vương, ngươi đã lấy hết tiền cất giấu ra sao? Chuyện này, chuyện này là có ý gì?

- Được, Thỏ Vương, ta tin nhất định ngươi có thể đoạt giải nhất, ngươi yên tâm, ta sẽ nói tốt cho ngươi với muội muội ta!

Vương Khả lập tức khích lệ nói.

- Ha ha ha ha, tốt, yên tâm, muội muội của ngươi ở với ta, về sau ngươi đi ra ngoài có thể dùng danh tiếng của ta!

Thỏ Vương hớn hở nói.

- Được, vậy mời các vị chờ một chút, muội muội ta muốn kiểm tra sính lễ của các vị, mọi người kiên nhẫn chờ đợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận