Bất Diệt Thần Vương

Chương 517: Lấy cái gì chứng kiến tình yêu của các ngươi

Gì mà mới ngủ dậy thì cảm thấy cả người bị rút hết khí lực, rõ ràng là nhân cách hòa thượng Giới Sắc trở về, tàn khu không biết khi nào mọc ra, suy yếu chữa thương.

Đây là Sắc Dục Thiên?

- Đại sư, ta bỗng nhiên nhớ ra, ta còn chưa thu lại đống chăn ở nhà, hôm nay có vẻ trời sẽ mưa, chúng ta phải mau chóng trở về nhà dọn chăn, không quấy rầy các ngươi nữa!

Vương Khả lập tức đứng dậy thi lễ nói.

- Về nhà dọn chăn?

Vẻ mặt Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng mờ mịt.

Hòa thượng Giới Sắc cũng sửng sốt, tình huống gì?

- Đi mau, đi mau!

Hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ nói.

- A di đà phật? Làm sao vậy?

Vương Khả trừng mắt nhìn hai người.

Vương Khả kêu lên với hòa thượng Giới Sắc. Nói xong, lôi kéo hai người kia vội vàng chạy khỏi miếu

Trương Thần Hư khó hiểu nói.

- Vương Khả, ngươi làm gì vậy? Trời đã sắp tối rồi, chúng ta nghỉ một đêm, mai lại đi không được à?

Vương Khả thúc giục hai người Trương Chính Đạo.

Vẻ mặt hòa thượng Giới Sắc khó hiểu nhìn ba người vội vã rời đi. Nhưng hòa thượng Giới Sắc cũng không hoài nghi cái gì, bắt đầu ngồi dưới tàn phật, bắt đầu niệm kinh.

- Đừng vô nghĩa nữa, mau nghe theo ta!

- Vương Khả!

- Đại sư xin dừng bước, xin dừng bước, chúng ta phải cáo từ rồi, sau này gặp lại!

- Vương Khả, ngươi phát hiện chuyện gì không tốt rồi sao?

- Trời sắp tối rồi, nơi hoang dã này, các ngươi...

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Ngoài miếu, Vương Khả lôi kéo hai người chạy vào trong rừng.

Trương Thần Hư khó hiểu nói.

Cô gái áo vàng bóp ngón tay kêu răng rắc, vẻ mặt hung ác, lộ ra tươi cười càng tà ác, giống như muốn hạ độc thủ với ba người.

Trong thanh âm của nữ tử lộ ra tia hung ác. Ba người quay đầu, nhìn thấy cô gái áo vàng, cầm lấy một cái nồi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Ba người Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đang đứng trước suối nước rửa chén chà nồi.

Vương Khả đang muốn mở miệng, bên cạnh lại truyền đến thanh âm của một nữ tử.

- Ta nào biết bà điên này khí lực lớn như vậy! Ta đã khôi phục ít pháp lực, có thể ngăn cản! Ai biết nắm đấm nàng lợi hại như vậy.

Trương Chính Đạo hiểu biết Vương Khả, tính cách rất sợ chết, nếu không phải có nguy hiểm gì, tuyệt không vội vã chạy trốn như vậy.

Vương Khả khinh bỉ nói.

- Người ta hơn trăm tuổi rồi, ngươi mới bao nhiêu?

Trương Thần Hư tức giận nói.

- Đúng vậy, ngươi phát hiện bí mật gì, nói ta nghe thử đi?

Sắc mặt Vương Khả còn tốt, trên mặt Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, tất cả mặt mũi bầm dập, giống như hung hăng bị đánh.

- Ta nói cho các ngươi, để các ngươi đừng giải tỏa tức giận với nàng, các ngươi đừng chọc giận nàng, nhìn xem, xui xẻo rồi đi! Bị đánh không công còn phải chà nồi rửa chén, mẹ nó!

Vương Khả buồn bực mắng.

Rắc rắc rắc rắc!

Thiếu nữ áo vàng vẫn luôn ở đây nấu cơm, nhưng phòng bếp này có điều đặc thù, chính là rải đầy bát cơm vào nồi thiết. Đều là bát cơm và nồi thiết dơ bẩn.

Sau Trấn Ma Tự, không biết khi nào xuất hiện thêm gian bếp.

Trấn Ma Tự!

- Dựa vào cái gì đánh ta, ta cũng không phản kháng!

Trương Chính Đạo che mặt buồn bực nói.

- Ngươi nói lời không nên nói!

Vương Khả than thở.

- Ta chưa nói cái gì, ta thấy nàng hùng hổ bước đến, chỉ nói, ta cam đoan giữ bí mật, tuyệt không nói chuyện nàng sờ cơ ngực các ngươi cho tướng công nàng! Vì sao nàng còn đánh ta? Ta đã nói sẽ giữ bí mật!

Trương Chính Đạo xoa mắt phải sưng phồng.

- Chỉ bằng câu này của ngươi, hại chết chúng ta, mẹ nó, nhìn thấy cũng đừng nói? Ngươi cứ nói nàng là thôn phụ làm gì? Ngươi coi như không biết là được, hiện tại làm sao bây giờ?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Chính Đạo chà nồi thiết, vẻ mặt buồn bực.

- Ngươi? Một thân toàn thịt béo, còn muốn chiếm tiện nghi ta? Phi!

Trương Chính Đạo xin tha thứ.

- Được! Cô nãi nãi, ngươi nói gì đều được, hắn không để ngươi sờ, ta để người sờ! Ngươi đừng đánh ta, được không? Ta là vô tội!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt, đấm đá một trận với Trương Chính Đạo.

- Hừ, tướng công ta năm đó vừa mới bái thiên địa đã chạy đi làm hòa thượng! Mẹ nó, còn chưa động phòng đã xuất gia rồi? Còn bảo ta tìm phu quân khác, nói cái gì kiếp này vô duyên! Sau đó chọc giận ta hơn trăm năm, lão nương sờ cơ thể mấy thịt tươi cho đỡ thèm, làm sao vậy? Không phải hắn để ta đi tìm sao? Ta chỉ là sờ sờ, cũng không chơi gì khác! Mẹ nó, đây gọi là cắm sừng hắn? Nếu hắn không cho phép thì cho ta sờ hắn đi, nhưng hắn cũng không cho ta sờ hắn, lại không cho phép ta sờ người khác sao? Lão nương mỗi ngày ăn chay, thêm chút nước chấm cũng không được?

Trương Chính Đạo nhất thời hoảng sợ nói.

Ngữ khí thiếu nữ áo vàng lạnh như băng nói.

- Ta, ta, ta... !

Trương Chính Đạo trừng mắt hoảng sợ nói.

- Nắm đấm vừa rồi còn chưa đủ? Còn dám phỉ báng lão nương, mẹ nó, lão nương nhẫn nhịn nửa năm rồi, ngươi còn phỉ báng ta? Muốn chết?

"Ầm!"

"A!"

Trương Chính Đạo hét thảm, mắt trái cũng sưng lên.

Sắc mặt Vương Khả, Trương Thần Hư cứng đờ, cúi đầu tiếp tục rửa chén. Mẹ nó, bà điên này còn là đại lão Nguyên Anh Cảnh, chúng ta không ai chống đỡ nổi?

- Cô nương, không, cô nãi nãi, ta nói bậy, ta nói bậy, đừng đánh nữa mà!

- Ngươi nói ai tám đời xui xẻo?

Trương Chính Đạo bỗng nhiên có dự cảm bất hảo, tóc gáy dựng đứng, hơi hoảng sợ xoay đầu, nhất thời nhìn thấy thiếu nữ áo vàng đang lạnh lùng nhìn mình.

Trương Chính Đạo quờ trách nói. Vương Khả, Trương Thần Hư vẫn không để ý, chúng ta phải nhìn sau lưng ngươi.

- Các ngươi làm gì? Sao không nói lời nào? Lời ta mới nói, các ngươi không có cảm xúc sao? Nhìn sau lưng đã làm gì?

Vương Khả, Trương Thần Hư nhìn sau lưng Trương Chính Đạo, không tiếp lời, tiếp tục an tĩnh rửa chén.

- Hòa thượng Giới Sắc cưới người vợ như vậy, coi như xui xẻo tám đời! Ban ngày nàng còn cắm sừng hắn, buổi tối trở về nấu cơm, còn không chà nồi rửa bát, hiện giờ có hơn trăm bộ chén dĩa còn chưa rửa?

Thiếu nữ áo vàng khinh bỉ.

Trương Chính Đạo: "...!"

- Vị tiền bối này, Trương Chính Đạo không hiểu chuyện, ngươi nể mặt Trương Thần Hư, đừng đánh, nếu đánh, hắn sẽ không còn nhân hình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận