Bất Diệt Thần Vương

Chương 1730: Kỳ ngộ Tuyết Ma Sơn

- Ta tới phá mở!

Chu Hồng Y muốn xuất thủ.

- Không cần!

Tử Bất Phàm lại kéo lại Chu Hồng Y.

- Đây là Tử Điện đạo võng, ngày xưa ta nhìn thấy ở Kim Ô Tông, lúc trước Hoàng Hữu Tiên đã cho ta dùng qua, ta biết rõ làm sao!

Tử Bất Phàm nói ra.

-A?

Mọi người nhìn về phía Tử Bất Phàm.

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

Ngày xưa, Tuyết Ma Sơn có tuyết lớn đây trời, là bởi vì dưới Tuyết Ma Sơn có Hàn Băng Thần Trùng Vương! Về sau không phải nghe nói, Hàn Băng Thần Trùng Vương chạy trốn rồi sao?

- ĐI Tử Bất Phàm mang theo ba người lập tức xuyên qua Tử Điện đạo võng, lúc bốn người chui ra ngoài, Tử Điện đạo võng khôi phục như cũ, một lần nữa phong bế giếng hoang.

Nhiếp Thanh Thanh kinh ngạc nói.

- Ông!

- Ố nơi đó, Tuyết Ma Điện, hắn đang chữa trị trong Tuyết Ma Điện!

Lại nhìn thấy Tử Bất Phàm lấy tay bắn ra một dòng điện màu tím.

Bằng không, Bạch Liên Thánh Sứ lúc trước cũng không có tức giận như thế?

Liên thấy, cái lưới kia bỗng nhiên run lên bần bật, sau đó không ngừng co rút lại.

Điểm nhẹ lên Tử Điện đạo võng trăm lần.

- Nơi này, tại sao vẫn tuyết lớn đầy trời?

- Tuyết Ma Điện?

- Lão Tử, ngươi thật thông minh, cứ như vậy, chúng ta có thể đánh lén Tử Liên Thánh Sứ?

Nhiếp Thanh Thanh sầm mặt lại.

Trên đỉnh đầu, là một trận pháp kết giới, có từng đợt sương mù bao phủ chung quanh, vẫn tuyết lớn đầy trời như cũ, hàn khí toả ra bốn phía.

Con ngươi Chu Hồng Y đột nhiên co rụt lại, khóa chặt phương hướng.

Vương Khả giương mắt nhìn nơi xa mắng.

Tử Bất Phàm dẫn đầu vọt tới. Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh theo sát phía sau.

- Thứ đồ chơi gì? Có thanh âm của quái thú?

Tử Bất Phàm tức giận nói.

Cúi đầu xuống, Vương Khả lập tức nhìn thấy, đó là Tử Điện đạo võng, đột nhiên lần thứ hai tán loạn ra, hóa thành vô số dây thừng màu tím, giống như từng đầu tử sắc linh xà, nhanh chóng chui vào tuyết lớn.

- Tử Liên Thánh Sứ?

Lại là một dây thừng màu tím quấn chặt lấy mắt cá chân Vương Khả, bỗng nhiên kéo một cái, đem Vương Khả kéo vào bên trong tuyết lớn, trong nháy mắt tiến vào lỗ thủng, tiếp theo bị kéo vào hầm ngầm, càng ngày càng xuống sâu hơn.

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Xảy ra chuyện gì? A, đừng lôi kéo ta!

- Oanhl!

Vương Khả biến sắc.

- Ôi chao!

Vương Khả kêu một tiếng sợ hãi, lại nhìn thấy chân mình bị đồ vật cuốn lấy.

- Uy, ba người các ngươi có bệnh sao! Chúng ta nên lặng yên không tiếng động tiến vào, là tới đánh lén, không phải đến đánh nhau chính diện, các ngươi muốn quét ngang, cần gì cẩn thận như vừa rồi làm gì!

Trong lòng đất Tuyết Ma Sơn, bỗng nhiên có tiếng gào thét vang lên.

- Rống!

Thời điểm Vương Khả hùng hùng hổ hổ muốn đuổi tới.

- Xong con bê, ta dẫm lên bẫy rập? Lão Chu, lão Nhiếp, Lão Tử, có mai phục!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Thế nhưng, dây thừng màu tím càng kéo càng xa, đảo mắt đã tiến sâu vào lòng đất. Trong mơ hồ còn nghe được tiếng rít lên của Tử Liên Thánh Sứ.

- Đáng chết, đạo pháp tự nhiên, tất cả pháp bảo, phong trấn!

Tử Liên Thánh Sứ kêu to.

- Oanh!

Vương Khả lập tức bị kéo vào đáy huyệt động, tiếp theo bị đồ vật rậm rạp chằng chịt phủ lên toàn thân.

- Việc này, đây là tình huống như thế nào?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Đồng thời, trong tay Tử Liên Thánh Sứ còn đang nắm một quyền trượng đầu thỏ, nếu như Vương Khả ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đây là quyền trượng của Hoàng Soái Phi, dùng để tiến hành thôi miên, lúc trước Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương đều trúng chiêu.

Tử Liên Thánh Sứ không ngừng phát ra âm thanh mê hoặc.

- Hàn Băng Thần Trùng Vương, đừng có gấp, ta tới cứu ngươi, ngươi biết, ta đã cứu ngươi thời gian thật dài, ta sẽ cứu ngươi ra, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi phải tin tưởng ta!

Bên ngoài lồng giam, phân thân Tử Liên Thánh Sứ đứng đấy.

Hàn Băng Thần Trùng Vương bị vây trong lồng giam, giãy giụa thế nào cũng không ra được, cặp mắt bị hàn băng che đậy, giống như bị hai đóa Bạch Liên Hoa phong ấn.

Trước mặt phân thân Tử Liên Thánh Sứ còn có một lồng giam, phía trên lồng giam màu trắng có từng đợt bạch quang và kim quang, nội bộ nhốt Hàn Băng Thần Trùng Vương.

Khí thế của ba đại cường giả mạnh mẽ vọt tới, Tử Liên Thánh Sứ thủ trong Tuyết Ma Điện không phát hiện được sao? Tự nhiên đã phát hiện ba người lao tới, hắn tức giận thở hổn hển.

- Các ngươi sớm không tới, muộn không tới, vì sao hết lần này tới lần khác lại tới vào lúc này? Thật đáng chết, đã sắp thành công, nhiều nhất nửa tháng, ta sẽ thành công!

Tử Liên Thánh Sứ sốt ruột.

Tử Liên Thánh Sứ cấp tốc đứng dậy, nhìn về phía hang động phát ra hàn khí cuồn cuộn phía dưới, tại nơi sâu nhất của hang động, đó là nơi Bạch Liên Thánh Sứ và Hàn Băng Thần Trùng Vương giằng co suốt ba mươi năm. Bởi vì lần trước đám người Vương Khả xâm nhập, hại Hàn Băng Thần Trùng Vương chạy trốn, hiện tại, Hàn Băng Thần Trùng Vương vẫn còn ở phía dưới.

- Đáng chết, Tuyết Ma Sơn ngày xưa là địa phương Hàn Băng Thần Trùng Vương ra đời, Hàn Băng Thần Trùng Vương có hang ổ dưới lòng đất Tuyết Ma Sơn cho nên mới có quyến luyến như thế, năm đó bị Bạch Liên Thánh Sứ gạt tới muốn hàng phục, mà lần này, bị Bạch Liên Nhân Hoàng động thủ muốn vây khốn con trùng này, muốn mài đi ý chí, chậm rãi thu phục, ta thật vất vả tìm được một khe hở, chuẩn bị vào lúc Bạch Liên Nhân Hoàng không coi vào đâu, đem cứu trùng này đi, lại lừa gạt thôi miên, để nó nghe lời của ta. Ta sắp thành công, tại sao lại có người tới?

Hai cỗ khí tức đều là Võ Thần cảnh? Đây là ai làm hỏng chuyện tốt của ta!

Tử Liên Thánh Sứ tức giận chạy ra khỏi đại điện.

Tử Liên Thánh Sứ xông ra đại điện nghênh địch.

Trong nơi sâu nhất của hang động còn có một phân thân của Tử Liên Thánh Sứ.

Nhiếp Thanh Thanh lo lắng Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm tình cũ phục nhiên, bởi vì ăn dấm cho nên lao thẳng tới.

Tử Bất Phàm đi qua, Chu Hồng Y lo lắng an nguy của nàng, tự nhiên cũng lao tới trước tiên.

Chủ yếu là Tử Bất Phàm, trong lòng quá mức căm tức, cái chết của đại ca, làm sao có thể tỉnh táo cho được.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm thần thức điều tra, Tử Liên Thánh Sứ lập tức phát hiện việc này, hơn nữa chỉ có một người, tự nhiên phải nhào tới trước tiên.

Trong Tuyết Ma Điện, Tử Liên Thánh Sứ khoanh chân ngồi đó, giống như đang nhập định, đang ngó chừng tứ phương, luôn ở vào trạng thái phòng bị.

Tuyết Ma Sơn, Tuyết Ma Điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận