Bất Diệt Thần Vương

Chương 1115: Trương Đông Lai

"UI?

Phượng hoàng trên trời cao đột nhiên tán đi ngọn lửa quanh thân, Trương Lý nhi khoác một thân quần áo màu đỏ, đáp xuống.

- Vương Khả? Ta còn nghĩ rằng chàng đã chết rồi!

Trương Lý nhi nhất thời nhào vào lòng Vương Khả.

Vương Khả bị ôm bất thình lình, cả người giật mình, cúi đầu nhìn Trương Lý nhi khóc thương tâm, Vương Khả chợt nỡ nụ cười.

- Ha ha, lão tử thật đúng là khổ tận cam lai!

Vương Khả kích động ôm Trương Lý nhi.

Rốt cục, rốt cục đã hết độc thân!

Trương Lý nhi kinh ngạc nhìn bầu trời.

Tình huống gì? Cha của Trương Lý nhi làm sao đến đây?

Vương Khả trừng mắt, đang muốn tức giận.

Vương Khả sửng sốt nhìn Trương Lý nhi trong lòng.

Nam tử trung niên cầm đầu, dáng vẻ uy nghiêm, vẻ mặt sát khí nhìn Vương Khả.

Trương Lý nhi lập tức đẩy ra Vương Khả, thoáng khẩn trương nhìn nam tử trung niên đứng đầu.

- Dừng tay, tiểu tử thối kia, ngươi muốn chết sao? Buông Lý nhi rat Một tiếng gào to nổ vang giữa không trung.

- Đứa con cả của Trương Thiên Sư, Trương Đông Lai?

- Ngươi là ai vậy? Liên quan cái rắm gì đến... !

Trong nháy mắt, mọi người ngẩng đầu nhìn trời, chợt nhìn thấy giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện ba mươi nam tử mặc áo khoác xanh, bay trong hư không, về mặt lạnh như băng.

- Cha? Nàng gọi hắn là cha?

Trương Lý nhi khẩn trương nói.

- Cha?

- Đại, đại, đại bá?

Sắc mặt Tử Bất Phàm trở nên khó coi.

- Cha, sao cha lại đến đây?

Vừa nói xong, sắc mặt Trương Đông Lai trở nên khó coi, đột nhiên tỏ về hung thần ác sát nhìn chằm chằm Vương Khả.

- Trương đại nhân, ha hả, khuê nữ nhà ngươi giống như đã tự định chung thanh! Nếu ta nhớ không sai, nữ nhân của ngươi đã hứa gả cho đại công tử!

Trương Đông Lai trừng mắt cả giận nói.

Trương Thần Hư vẫn còn trong nhập định, không mở mắt.

Trong mắt Trương Đông Lai tràn ngập sát khí nhìn Vương Khả.

Trương Chính Đạo tỏ về cổ quái nói.

- Lý nhi, con muốn chọc tức chết ta sao? Con chọn đi chọn lại, chỉ chọn được hắn?

- Cha, cha đừng gây phiền phức cho Vương Khả, Trương Lý nhi con sẽ không thỏa hiệp!

Trương Lý nhi lập tức che trước người Vương Khả:

Ánh mắt Trương Đông Lai tuần tra một vòng, nhìn thấy Trương Thần Hư nhập định, nhìn hết xung quanh, nheo mắt lại.

- Hừ, cha, con biết, cha muốn lấy lòng gia tộc tên khốn kia.

Nhưng dựa vào cái gì hy sinh con, con không muốn!

Trương Lý nhi trừng mắt quật cường nói.

Một nam tử phía sau Trương Đông Lai bỗng nhiên cười nói.

- Câm mồm!

Trương Lý nhi trừng mắt quật cường nói.

- Cha, con sẽ không gả cho tên khốn kia, người nào đáp ứng thì người đó gả đi! Con chỉ coi trọng Vương Khả! Con về sau sẽ gả cho hắn!

Trương Đông Lai trừng mắt nói.

- Ta? Ta làm sao?

Vương Khả buồn bực nói.

Người cha vợ này dường như rất bài xích ta.

- Cha, cha đang nói đến tu vi của Vương Khả sao? Hắn là Kim Đan Cảnh, nhưng hắn mới vừa tu luyện bao nhiêu năm. Về sau, hắn khẳng định lợi hại hơn bất luận kẻ nào!

Ánh mắt Trương Lý nhi quật cường nói.

- Không, ta không phải nói tu vi của hắn, Vương Khả? Hừ, trong khoảng thời gian này, đã không ít người truyền lại tin tức của hắn! Tu vi không tính là cái gì, quan trọng là con coi trọng ai cũng không thể coi trọng hắn!

Trương Đông Lai trừng mắt nói.

- Vì sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Cái gì?

Trương Đông Lai trầm giọng nói.

- Họ Vương kia là kẻ thù truyền kiếp của Trương gia chúng ta!

Trương Lý nhi trừng mắt nói.

- Cha, cha có đạo lý gì vậy, họ Vương thì làm sao?

- Con quên rồi sao? Từ nhỏ ta đã nói với con, còn có Trương Thần Hư. Ta đã nói hết với các con, các con đều là đàn gảy tai trâu. Còn nữa, Trương Chính Đạo, cha ngươi chưa nói với ngươi sao?

Trương Đông Lai trừng mắt nói.

Cách đó không xa, sắc mặt Trương Chính Đạo cổ quái.

- Trương Chính Đạo, có ý gì? Họ Vương làm sao vậy?

Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.

- Quy củ Trương gia ta, cưới vợ, gả chồng đều không thể tìm họ Vương!

Trương Chính Đạo cổ quái nói.

Vương Khả: "... !"

Đây đều là quy củ rách nát gì? Ta họ Vương cũng sai rồi sao?

Trương Lý nhi chau mày, giống như nghĩ đến cái gì.

- Cái gì? Họ Vương? Họ Vương ta thì làm sao, trên đời nay có rất nhiều người họ Vương!

Trương Đông Lai lạnh lùng nói.

- Bởi vì hắn họ Vương!

Vẻ mặt Vương Khả buồn bực, ta có điểm nào không tốt, sao ngươi không xem trọng ta?

Trương Lý nhi tức giận nói.

- Cha, người thiên hạ họ Vương có nhiều như vậy, đều là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta sao?

Trương Lý nhi không cam lòng nói.

- Đúng vậy, người trong thiên hạ họ Vương nhiều lắm, nhưng, Trương gia ta có thù với họ Vương, xa không nói, Trương Chính Đạo, cha ngươi vì sao tiến vào đại lao? Có phải hay không có quan hệ với nữ tử họ Vương? Còn nữa, gia gia các ngươi vào năm đó vì sao tiến đến Thập Vạn Đại Sơn, hy vọng bản thân trấn áp Long Hoàng? Cũng là có quan hệ với họ Vương! Họ Vương và Trương gia không chỉ có hai đoạn thù hận này, mà tổ tiên chúng ta đều có thù với họ Vương. Lý nhi, cho dù con không thích đại công tử, vi phụ cũng không bức con! Nhưng, không thể cùng họ Vương!

Trương Đông Lai trừng mắt nói.

Vương Khả: "... !"

Đả kích này cũng quá lớn rồi, họ Vương trong thiên hạ nhiều như vậy, các ngươi bị người Vương gia khác hại, cũng không phải bị Vương gia ta hại, ta là lão Vương đến từ địa cầu cách vách, cũng không phải lão Vương của các ngươi! Không giống nhau.

- Cha!

Trương Lý nhi buồn bực kêu lên.

- Đủ rồi, cánh đủ cứng cáp rồi phải không?

Trương Đông Lai trừng mắt nói.

Trương Lý nhi đang nóng nảy, một nam tử Hắc Diện phía sau Trương Đông Lai đột nhiên nhíu hai mắt:

- Trương tiểu thư, vừa rồi đã vượt qua kiếp huyền quan? Ta từ xa nhìn thấy, ngươi đã giết Hoàng Hữu Tiên?

Sắc mặt Trương Đông Lai trầm xuống.

- Là ta giết, ngươi muốn thế nào?

Trương Lý nhi trừng mắt nói.

- Ha ha, Trương tiểu thư, lẽ nào người không biết thân phận của Hoàng Hữu Tiên! Ngươi giết hắn có nghĩ đến hậu quả không?

Nam tử Hắc Diện cười lạnh nói.

- Có hậu quả gì, tính trên đầu ta!

Vương Khả lạnh lùng nhìn nam tử Hắc Diện.

- Tính trên đầu ngươi? Ha ha, ngươi chịu đựng nổi sao?

Nam tử Hắc Diện cười lạnh nói.

- Chịu nổi hay không cũng không liên quan ngươi!

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Trương đại nhân, nữ nhân của ngươi quả thật là tai họa!

Nam tử Hắc Diện nhìn Trương Đông Lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận