Bất Diệt Thần Vương

Chương 1792: Hai tỉ đệ bẫy người.

- Là thật mà. Không thì ta sẽ tự đi, các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta còn nhiều việc lắm, ta đi trước!

Vương Khả đứng dậy muốn rời đi.

- Ta, ta cũng còn rất nhiều việc, ta không quấy rầy hai vị, ta cũng đi đây!

Trương Chính Đạo lập tức theo Vương Khả đứng lên, định đi ra ngoài.

- Đi? Để cho các ngươi đi sao?

Ác Hoàng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.

Trong nháy mắt, một luồng sát khí khoá chặt 2 người.

Vương Khả và Trương Chính Đạo đều biến sắc. Hai vị lãnh đạo đánh nhau, liên luy chúng ta làm gì?

- Vâng, đúng, đúng!

- Hai vị hoàng thượng, thuộc hạ thực sự rất yếu ớt, cái gì cũng không làm được, sẽ quấy rây hai người!

- Vương Khả, ngươi là ma đạo Hồng Liên Thánh Sứ, nhưng vẫn là Đại Thiện Lễ Bộ thị lang, là thay mặt Chiến Thần của Chiến Thần Điện?

Hai ngươi rốt cục muốn làm gì, ta vô tội mà!

- Vâng, đó là đương nhiên!

- Quấy rây? Ngươi đã quấy rầy gì trẫm, hử? Trẫm phong ngươi làm Hồng Liên Thánh Sứ, không cho ngươi tới Thiện Thần Đô, sao ngươi lại ở đây? Ngươi đến để giúp chính đạo?

- Vương Khả, ngươi được trẫm phong làm Hồng Liên Thánh Sứ, là thần tử của trẫm đúng không?

Vương Khả lo lắng nói.

Vương Khả lập tức nói.

Ác Hoàng híp mắt nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả buồn bực nói.

- Không có, hoàng thượng minh dám, ta làm sao có thể giúp chính đạo?

Thiện Hoàng cũng lạnh lùng mở miệng.

Vương Khả cả kinh kêu lên - Có đúng không? Vậy ngươi muốn giúp bên nào?

Tình huống này có chút không đúng! Các ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì.

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Không liên quan đến ta, các ngươi cứ nói với Vương Khả đi, ta đi trước!

- Hai vị hoàng thượng minh giám. Lần này ta trở về hoàn toàn là vì bảo vệ bạn gái của ta Quỷ U Nguyệt. Từ lúc bắt đầu ta đang tìm U Nguyệt, Ma Thập Tam tâm thần kia cứ nhất định phải giết ta. Hai vị hoàng thượng tai thính mắt tinh, cho dù đánh nhau ở đây, vẫn có thể nghe được những gì ta nói trước đó ở phía xa! Ta vô tội mà!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Vương Khả.

- Hai vị hoàng thượng, các ngươi biết rõ sứ mệnh của ta. Mặc dù ta trung thành với hai ngươi nhưng cũng phải nằm vùng đối phương. Ta còn muốn tiếp tục hoạt động siêu tiên nữ mà, ta không thể tỏ rõ thái độ được! Nếu không thân phận nằm vùng sẽ bị bại lộ, ta còn nhiệm vụ lớn hơn phải hàon thành, không thể chọn đội lúc này được.

Thiện Hoàng cũng lạnh mặt nhìn về phía Vương Khả.

- Hiện tại, ta muốn ngươi bại lộ sao?

Tài Ngươi còn có chút liêm sỉ không? Ngay trước mặt chúng ta, còn chết không thừa nhận? Nhiệm vụ? Nhiệm vụ cái rắm gì!

Thiện Hoàng, Ác Hoàng.

St Tỷ đệ hai người mâu thuẫn, lấy ta làm nơi trút giận sao? Ta trêu ai ghẹo ai?

- Không sai, hôm nay ngươi chọn bên nào?

Thiện Hoàng cũng lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Khả rất khó coi.

Vương Khả lo lắng nói.

- Trẫm hôm nay không bắt ngươi lựa chọn một trong hai bên, sao có thể tin tưởng ngươi được nữa?

Nhưng hai đại nhân hoàng sát khí khoá chặt Trương Chính Đạo làm hắn không thể nhấc chân lên được.

Trương Chính Đạo lo lắng muốn chạy ra ngoài.

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Vương Khả biến sắc.

- Trẫm với Ác Hoàng đã tạo ra một thế cân bằng quyền lực, người này cũng không thể làm gì được người kia. Cần có một ngoại lực tác động. Hai ngươi các ngươi đến cũng vừa hay, giúp chúng ta đánh vỡ thế cân bằng. Ngươi chỉ cần công kích Ác Hoàng, hắn có thể sẽ đại bại, ngươi có nguyện vì trãẫm mà ra tay?

Thiện Hoàng lạnh lùng nói.

- Ngươi công kích Thiện Hoàng, hắn cũng đại bại. Ngươi có nguyện ra tay vì trẫm không?

Ác Hoàng cũng lạnh lùng nói.

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía hai người họ. Đây là lấy sống chết của ta ra uy hiết sao? Hỏi ta giúp ai? Đây là đẩy ta vào hố lửa, ta không muốn chết mà!

Thiện Hoàng, Ác Hoàng giằng có, lúc này chỉ cần Vương Khả giúp một bên, thì bên đó chắc chắn sẽ thắng!

Vương Khả có thể giúp sao? Đây là tự đi tìm cái chết? Cái này vốn dĩ là tìm chết mà!

- Ta muốn ngươi ra tay, ngươi nói nhảm nhiều như thế làm gì? Ta chỉ muốn đánh bại nàng ta, cũng không phải giết chết. Cái gì mà người thân đau đớn kẻ thù sung sướng?

Vương Khả lập tức khổ sở khuyên nhủ.

- Từ khi nào lại oan oan tương báo? Hoàng thượng, các người là tỷ đệ mà, sao lại tự chém giết lẫn nhau, làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng!

Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, đây là bức ta mà! Mẹ nó, chỉ cần ta vừa động thủ, công việc kinh doanh của ta sẽ tan tành một nửa. Bên dưới ta cần nuôi sống nhiều người như vậy. Ta ra tay cái rắm ý.

Âm thanh của Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Bây giờ ngươi biết rồi, còn chưa ra tay?

- Trong lúc ngươi ra tay, trãẫm che chở cho ngươi, ngươi sẽ không bị thương!

Thiện Hoàng cũng mở miệng nói.

Mặt Vương Khả đen lại. Lúc ta ra tay thì các ngươi che chở cho ta, vậy sau khi ta ra tay thì sao? Các ngươi còn che chở ta sao?

Ta hiểu quá rõ hai người các ngươi, qua hôm nay các ngươi nhất định sẽ không thừa nhận việc đó.

Ta ra tay? Đây là ta tự đi tìm cái chết?

- Hoàng thượng, ta vô tội, ta tới để cứu U Nguyệt. Trước hết có thể cho ta biết U Nguyệt đang ở đâu không?

Vương Khả nhìn hai người họ.

- U Nguyệt bế quan, rất an toàn. Ngoại trừ trẫm không ai biết rõ là ở đâu. Ngươi có thể yên tâm, ngươi ra tay đi!

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

Ác Hoàng trầm giọng nói.

- Ngươi không cần lo lắng, lúc ngươi đánh lén hắn, trẫm sẽ che chở cho ngươi!

Vương Khả lập tức nói rõ ràng.

- Thần không thể! Thần quá yếu!

Nếu Vương Khả giúp một bên, bên kia sau đó sẽ bị thương thì vẫn có thể lấy được mạng của Vương Khả.

Thiện Hoàng, Ác Hoàng nói rõ ràng, hiện tại bọn họ như cán cân cân bằng cần một ngoại lực khác để đánh bại đối phương chứ không giết chết đối phương. Đánh bại?

Thiện Hoàng trợn mắt nói.

- Vương Khả ngươi có ra tay hay không? Không ra tay, trẫm sẽ xử ngươi tội phản quốc!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Ra tay!

Thiện Hoàng trợn mắt nói.

Vương Khả.

¬...

Hai ngươi là lão đại, ép buộc một tên Nguyên Thần cảnh nho nhỏ như ta làm gì? Mẹ nó, hôm nay ta chạy không thoát? Đúng là xui xẻo.

- Được, vậy ta sẽ ra tay!

Vương Khả dưới sự bức ép, nghiến răng nghiến lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận