Bất Diệt Thần Vương

Chương 292: Ta lúng túng lắm, biết không?

Trong mắt Trương Thần Hư chớp qua một tia hưng phấn.

- Vâng!

Lệ!

Lệ!

Hai con tiên hạc chở theo hai người cấp tốc lao vút về hai hướng...

Công Nhất Trà Xã!

Trời dần tối.

Vương Khả và Trương Chính Đạo ngồi ở trong phòng.

- Ngươi định dùng chăn mền trùm chết Trương Thần Hư?

Vương Khả lắc đầu.

- Đúng, chính là chỗ này!

- Chưa hẳn đã là Trương Thần Hư, không chừng là Trương Ly Nhi cũng nên!

Trương Chính Đạo nghe nói Vương Khả muốn chuẩn bị bẫy rập ứng phó Trương Thần Hư, vốn là hắn cũng không để ý, mặc cho Vương Khả dẫn người giằng co suốt một buổi chiều. Mãi tới tối muộn mới thấy gọi mình lại, dẫn mình nhìn xem cơ quan cạm bẫy hắn đích thân bố trí.

Ngươi nói Trương Ly Nhi câu dẫn ngươi, ngươi muốn phản kích? Mẹ nó, ngươi định phản kích trên giường chắc? Ngươi không sợ bị Trương Ly Nhi quất chết? Vạn nhất, Trương Thần Hư tới, lúc đó ngươi làm thế nào? Vẫn là dùng chiếc giường này?

Trương Chính Đạo vẻ mặt mờ mịt nhìn Vương Khả nói:

Trương Chính Đạo:

Một chiếc giường lớn? Vương Khả chính đang ngồi ở trên giường!

- Vương Khả, đây chính là bẫy rập phản kích mà ngươi chuẩn bị? Một chiếc giường?

Trương Chính Đạo không giấu được vẻ nghi hoặc.

Vương Khả tự tin nói.

Vương Khả gật đầu xác nhận.

- Ta thực sự không hiểu nổi, mẹ nó, ngươi cũng quá dày mặt vô sỉ rồi đấy, ngươi tưởng Trương Ly Nhi thật muốn đi ngủ với ngươi!

-... !

- Đây là bẫy rập ta tiêu tốn nửa ngày mới thiết kế ra được, đảm bảo không có vấn đề!

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

Trương Chính Đạo trầm mặc một lúc lâu.

- Mẹ nó, ngươi tưởng ta muốn hi sinh sắc tướng? Trong đầu ngươi rốt cục chứa cái c* t gì vậy? Khẩu vị nặng thế cơ à?

- Đương nhiên, nàng không những quấy rối tình dục ta, còn đuổi sát không bỏ, ta nằm ở trên giường, nhất định có thể khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Đương nhiên, dù là những người khác đến đây cũng tương tự! Ta lấy thân làm mồi, nhất định có thể khiến bọn hắn sập bẫy!

- Lại đây, ngươi tới công kích ta thử xem!

Trên mặt Trương Chính Đạo chất đầy vẻ cổ quái.

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Hả? Chẳng lẽ còn có bí ẩn gì mà ta không biết?

Vương Khả trầm giọng nói.

Vương Khả tự tin nói.

Vương Khả đen mặt lại nói.

- Thế ý ngươi là gì?

Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.

- Thế nào? Vẻ mặt kia của ngươi là có ý gì?

Vương Khả sững sốt, nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái nói.

- Vạn nhất người tới nhiều chút, chiếc giường này của ngươi e là không đủ!

Vừa nói Trương Chính Đạo vừa bước về phía Vương Khả.

Răng rắc!

Chợt thấy, dưới chân hai người đột nhiên vang lên một tiếng, tựa như sàn nhà sập xuống vậy.

Mặt đất quanh bốn phía giường lớn nơi Vương Khả đang ngồi ầm vang lật lên.

- Sao thế?

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

Oanh!

Trương Chính Đạo rơi vào một hố sâu tối đen như mực.

Ào ào ào!

- Có người ở dưới này thúc giục Thiểm Điện thần tiên?

Vương Khả tự tin nói.

- Đây là Thiểm Điện thần tiên, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Trước đây không lâu, lúc chúng ta bắt được Đồng An An ở cao ốc Thần Vương, hắn từng dùng pháp bảo Nguyên Anh Cảnh Thiểm Điện thần tiên ý đồ bắt giết ta! Giờ ta dùng nó vào chỗ này, chỉ cần rơi xuống mật thất, nháy mắt liền sẽ bị Thiểm Điện thần tiên quấn quanh! Ai cũng đừng hòng trốn thoát!

Trương Chính Đạo tò mò nhìn dây leo quấn quanh thân mình.

- Sau đó thì sao?

Vương Khả tự tin nói.

Vương Khả lấy ra một viên dạ minh châu, lúc này Trương Chính Đạo mới phát hiện. Đây là một mật thất ngầm dưới đất.

- Đây là... ?

Trương Chính Đạo không khỏi thốt lên kinh ngạc.

- Mật thất này nằm ngay dưới căn phòng ta đang ở. Ngươi nhìn lên nóc mật thất đi!

Vương Khả chỉ lên trên nói.

Trương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn lên nóc mật thất, lại bất ngờ phát hiện, giường lớn, tủ bàn, các loại vật kiện đều nằm im trên nóc phòng.

Tạch tạch tạch!

Vương Khả vung tay lên, nóc nhà lập tức xoay chuyển, chỉ thấy giường lớn tủ bàn toàn bộ đều lật ngược không thấy đâu nữa.

- Sàn nhà phòng ngủ đã được ta cải tạo qua! Chỉ cần có người đặt chân vào đây, ta liền có thể nháy mắt xoay chuyển sàn nhà, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều sẽ rơi hết xuống căn mật thất này, vô luận là ai đều không thoát được!

Lập tức, hồ quang điện trên người Trương Chính Đạo tan biến.

Vương Khả kêu một tiếng.

- Được rồi, đừng hoảng, không sao đâu! Là người nhà!

Trương Chính Đạo thất kinh kêu lên.

- Vương Khả!

Lập tức, tựa hồ có thứ gì đó như dây leo quấn quanh mình hắn, nháy mắt, từng đợt hồ quang điện kích thích khiến toàn thân phát run.

Trương Chính Đạo nhíu mày hỏi.

- Không sai, thuộc hạ của ta tu vi quá yếu, uy lực thúc giục đi ra không lớn. Thế nên, lát nữa phiền ngươi lưu lại chỗ này thúc giục Thiểm Điện thần tiên, tổng cộng mười một cây, một chủ mười phụ, ngươi không vấn đề gì chứ?

Vương Khả hỏi.

Trương Chính Đạo mờ mịt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, chủ ý ngu ngốc này mà ngươi cũng nghĩ ra được?

- Ngươi lấy tu vi Kim Đan Cảnh thúc giục pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, dùng để đối phó một đám Kim Đan Cảnh rơi vào bẫy rập, chẳng phải dễ dàng như bỡn?

Vương Khả nói.

Trương Chính Đạo trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu nói:

- Được rồi, việc này ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, tránh miễn ngày sau bị người trả thù, ta phải che mặt, còn nữa, lợi ích sau cùng, ngươi phải phân ta một nửa!

- Quyết định vậy đi! Ngươi ở lại dưới mật thất canh chừng, ta đi lên ngủ!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Được!

Trương Chính Đạo gật đầu.

Từ bên cạnh, một tên tiểu nhị Công Nhất Trà Xã lập tức tiến lại, cung kính giao Thiểm Điện thần tiên vào tay Trương Chính Đạo.

Đùng đùng!

Vương Khả phủi tay, lập tức, nóc phòng mật thất lần nữa xoay chuyển, giường lớn lật lên. Vương Khả và tên tiểu nhị theo đó nhảy đi ra, rời khỏi mật thất, trở lại phòng ngủ lúc trước.

- Gia chủ, thuộc hạ cáo lui!

Tiểu nhị cáo từ rời đi.

Vương Khả sửa sang lại giường một phen, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

- Trương Ly Nhi? Trương Thần Hư? Hừ, lần này không quản là ai đi đến, ta đều phải giáo huấn các ngươi một trận nên thân!

Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ mong đợi.

Trong mật thất bên dưới, Trương Chính Đạo nắm lấy Thiểm Điện thần tiên, khẽ thúc giục một cái.

Lốp bốp!

- Thiểm Điện thần tiên này dùng kiểu gì vậy? Thương người một ngàn, tự tổn tám trăm, sao cả ta cũng giật? Ui chu choa! Tê quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận