Bất Diệt Thần Vương

Chương 2133: Như Ý tới rồi

- Hồi trước, lúc mà người chém chết Hồng Liên Thánh Sứ đã từng nhắc tới, ngươi không thể tùy tiện thi triển một kiếm như vậy được, mà ngươi cần phải có công đức. Hơn nữa, ta thấy, mỗi lần đột phá, vẻ mặt của ngươi đều trông rất buồn bực, tựa hồ như đang muốn không bao giờ đột phá vậy. Ta đã từng nghiên cứu qua công pháp của ngươi, tu vi của ngươi thường tăng lên khi giao chiến với người khác, hay nói cách khác, ngươi có thể thôn phệ sức mạnh của người khác. Tuy nhiên, trước đây, loại công pháp thôn phệ vạn lực này cũng đã từng xuất hiện, nhưng từ trước tới nay chưa người nào có kết cục tốt đẹp khi tu luyện loại công pháp này cả, hầu hết đến cuối cùng đều tự bạo mà chết, còn ngươi, có phải ngươi cần công đức để duy trì tính mạng đúng không?

Vương Khả nhìn Long Ngọc với vẻ đầy kinh ngạc.

- Sao, sao nàng lại... ?

- Ta nói đúng rồi hả?

Long Ngọc nhìn Vương Khả.

Vương Khả cười một cách khổ sở.

- Ừm, cần một chút, có điều là, nàng không cần lo lắng đâu, ta không thiếu công đức, ta có Thần Vương Tệ có thể thu thập công đức cho ta mọi lúc mọi nơi.

Long Ngọc lắc đầu.

- Long Ngọc, nàng thực sự không cần lo lắng đâu, bây giờ tốc độ tích góp công đức của Thần Vương Tệ vô cùng nhanh chóng, không chỉ có mỗi công đức của Thần Vương Tệ mà Vương đại tiểu thư cũng giúp ta thuyết phục Chính Đạo trong khắp thiên hạ đưa công đức của bọn họ cho ta rồi, chỉ cần có thời gian, ta sẽ không thiếu công đức được đâu, nàng yên tâm đi nhé!

Long Ngọc chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Thế nhưng, lúc nhìn Vương Khả, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn mang theo nụ cười như cũ.

Nàng tin tưởng vào phán đoán của mình, nhu cầu về công đức của Vương Khả hẳn là đã vô cùng cấp bách, vậy mà, lúc trước, khi Ma Thập Tứ muốn lao về phía mình, hắn đã không tiếc bất cứ giá nào mà sử dụng công đức, khoảnh khắc đó, Vương Khả không hề nghĩ tới khả năng hắn gặp nguy hiểm mà chỉ một mực muốn bảo vệ nàng. Trong sa mạc, một người đã sắp bị chết khát, vậy mà lại đưa cốc nước cuối cùng còn sót lại cho người khác uống!

- Ừm!

Vương Khả lập tức đảm bảo.

Long Ngọc nhìn lên bầu trời.

- Ngươi thiếu công đức sao? Hơn nữa, vô cùng cấp bách hả? Nếu không, lúc trước, khi ngươi cắn nuốt sức mạnh của Ma Thập Tứ, đã không thể lộ ra biểu cảm tuyệt vọng như vậy được!

Ngay khi hai ngươi đang định nói thêm điều gì đó, đột nhiên, một tỉa sáng xẹt qua phía chân trời xa xa, phóng thẳng xuống Ác Thần Đô.

Long Ngọc cau mày nhìn Vương Khả.

- Ừm, Long Ngọc, nàng không cần lo đâu, Thần Vương Tệ của ta thu thập công đức rất nhanh!

Vương Khả an ủi.

Hai người lập tức quay lại quảng trường trong Điện Ác Thần, bởi vì lúc này, Đại Quang Minh Bồ Tát cũng đã nhìn thấy vệt sáng đó, liền nhanh chóng hướng dẫn tia sáng đi tới quảng trường trong Điện Ác Thần.

Làm sao Long Ngọc có thể không nhìn thấy phần tình nghĩa này được chứ?

Như Ý Bồ Tát?

- Phật quang sao?

- Như Ý Bồ Tát đến rồi hả?

- Lúc trước ư? Lúc trước, Như Ý Bồ Tát có dáng vẻ như thế nào?

- À, trước khi tới đây, ta đã chải chuốt lại một chút. Năm đó, mỗi ngày ta đều đắm chìm trong việc nghiên cứu kiến thức về các loại pháp bảo Phật Môn, đan dược, trận pháp và cấm chế, vì vậy có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng mà bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi!

- Hả? Ngươi biết bọn ta sao?

- Như Ý sư huynh, huynh, huynh, chuyện này là... !

Mặt của Vương Khả chợt biến sắc.

Khi mọi người nhìn thấy dung mạo của Như Ý Bồ Tát đều kinh ngạc một hồi, bởi vì người trước mặt là một nam tử cực kì tuấn tú, hẳn là rất coi trọng lần đến thăm này. Hắn mặc một bộ đồ tăng nhân màu trắng không hề có một tí nếp nhăn nào, mặt mày trông rất sáng sủa, cái đầu trơn bóng lại càng trông giống như một chiếc gương phản chiếu vừa thuần khiết vừa sáng ngời!

Như Ý Bồ Tát nói.

- Hả? Không phải đâu, ta không phải có ý muốn nhìn các ngươi đâu! Ta không hề có hứng thú với các ngươi!

- Sao cơ, chuyện gì vậy chứ? Nói cách khác, ngươi đều có thể biết được những việc mà bọn ta làm trong mấy năm nay thông qua Như Ý Tam Bảo sao? Như Ý Tam Bảo này của ngươi thực chất là một cái camera từ xa, ngươi đang núp phía sau để nhìn trộm bọn ta hả?

Đại Quang Minh Bồ Tát hỏi với vẻ kinh ngạc.

Vương Khả tò mò hỏi.

- Tất cả những cảnh tượng mà Như Ý Tam Bảo có thể nhìn thấy thì ta cũng có thể thấy được!

Như Ý Bồ Tát mỉm cười giải thích.

Như Ý Bồ Tát cười nói.

- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, Long Ngọc thí chủ, lần trước ở dưới vực sâu đã làm phiền hai người rồi!

Như Ý Bồ Tát liếc nhìn Vương Khả.

Vương Khả tò mò hỏi.

Long Ngọc lại nhìn sang Đại Quang Minh Bồ Tát một cách ngờ vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận