Bất Diệt Thần Vương

Chương 820: Cùng tới công ty Thần Vương làm công

Nói không chừng, trong lòng hắn chính đang mong mỏi giáo chủ dùng quy tắc ngầm với mình cũng nên!

Vương Khả nhìn sang Nhiếp Thanh Thanh, kiến nghị nói.

Quả nhiên, nghe được lời này của Vương Khả, nháy mắt, mặt Nhiếp Thanh Thanh đen cả lại! Ánh mắt nhìn Chu Hồng Y cũng chớp động hàn quang.

- Vương Khả, ngươi nói năng bậy bạ gì đấy?

Chu Hồng Y biến sắc, cả kinh kêu lên.

- Ách, là ngươi để ta góp ý, ngươi xem, thần thái Nhiếp Thanh Thanh bây giờ làm gì có vẻ như là bận tâm đến Nhiếp Thiên Bá nữa, tốt biết bao nhiêu! Rất nhiều chuyện, chỉ cần một câu thôi liền giải quyết gọn gàng! Ngươi xem, ta xử lý xong rồi!

Vương Khả nói.

- Ngươi đánh rắm! Giải quyết của ngươi là thế này đấy hả?

Nhìn vẻ mặt hai người, Vương Khả thở dài:

- Vương Khả, khốn khiếp!

- Thanh nhi, ngươi đừng nghe Vương Khả nói bậy, lời thốt ra từ miệng hắn có bao giờ là tốt đẹp đâu!

Vương Khả lập tức hoảng hốt lao ra Thần Long Điện.

- Hừ! Chu Hồng Y, có phải trong lòng ngươi muốn thế thật không?

Vương Khả thuận tay đóng lại cửa đại điện cho hai người, thần sắc như trút được gánh nặng.

Chu Hồng Y trừng mắt quát.

Trong Thần Long Điện truyền ra tiếng chửi rủa thê lương của Chu Hồng Y.

Nhiếp Thanh Thanh lại hừ lạnh một tiếng.

Thanh nhi không còn bận tâm Nhiếp Thiên Bá, nhưng thay vào đó là muốn mạng già của ta, đây là thái độ giải quyết vấn đề của ngươi? Ta mong mỏi quy tắc ngầm? Mong mỏi con mẹ ngươi!

- Ách, Ma giáo bên này đã không còn chuyện gì nữa, ta đi đây! Các ngươi cứ tạm thời ở lại Thần Long Đảo cũng được, hai vị, cáo từ! Ui chu choa, còn vặn lỗ tai? Chậc chậc, ta không thấy được, ta không thấy được!

Vương Khả cảm thán.

Chu Hồng Y gấp gáp giải thích.

Chỉ thấy, ngoài cửa, đám người Đồng An An quỳ rạp xuống đất, thần tình ai thương khóc không ra nước mắt.

Két!

- Ta đúng thật là người tốt!

Vương Khả trầm giọng nói.

Nhưng mà, Vương Khả lại không mấy bận tâm! Bởi vì chuyện này nếu đổi thành là Trương Chính Đạo, ách, Trương Chính Đạo chẳng những khai ra hết thảy, thậm chí sẽ còn vì mạng sống bản thân mà thêm mắm thêm muối. So ra, đám người Đồng An An đã rất không sai.

Vương Khả cũng sững sốt, chẳng lẽ ta phán nặng?

Đồng An An lo lắng dập đầu nói.

Những người còn lại cũng kích động không ngừng bái lạy.

- Lão bản thứ tội, chúng ta biết lỗi rồi!

Chỉ là, lời đã thốt ra miệng, còn làm sao được nữa?

Thật ra, móc thêm hai năm tiền thưởng cũng không phải không thể được!

Nét mặt Vương Khả cứng lại, ta phán nhẹ?

Đồng An An bị tra tấn, khai ra chuyện Tử Bất Phàm giả bộ xấu xí. Lúc này mới quỳ ở đây để thỉnh tội, đám bảo an cao ốc Thần Vương cũng là như thế.

- Đa tạ lão bản khoan dung, chúng ta nhất định máu chảy đầu rơi, báo đáp lão bản!

Đồng An An lập tức kích động không ngừng dập đầu.

- Đa tạ lão bản khoan dung!

- Ừ, được rồi, vậy móc các ngươi một năm tiền thưởng!

Chỉ móc một năm tiền thưởng? Chúng ta không nghe lầm chứ?

Đám Đồng An An không khỏi sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Vương Khả.

- Ách?

- Được rồi, các ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, về lại cao ốc Thần Vương số hai, ta đã bố trí người xây dựng lại, các ngươi đi phụ trách, yêu cầu lấy tốc độ nhanh nhất vận hành trở lại!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vâng! Đa tạ lão bản, đa tạ lão bản!

Đồng An An kích động nói.

- Còn về đám người phá huỷ đại lâu, dù có là bị Ô Hữu Đạo sai khiến cũng phải tìm ra cho ta, để bọn hắn bồi thường! Ta muốn cho bọn hắn biết, dù chỉ là đồng phạm, dám cả gan động tới công ty Thần Vương, vậy tất phải trả ra đại giá thảm trọng!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Vâng!

Đồng An An ứng tiếng nói.

- Ừ, cứ vậy đi, trước làm cho tốt, công ty Thần Vương sắp có động tác lớn! Đừng để đến lúc đó lại kéo chân sau!

- Đương nhiên, hai ngày nay ở Thiên Lang Tông đều đang đồn ầm chuyện này, ta nghe được các ngươi bình yên vô sự mới yên tâm, cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Người truyền tin chỉ đứng ở nơi xa quan sát, nói cái gì mà Ma giáo nội chiến, Tử Trọng Sơn thiếu chút chết rồi, còn nói Điền Chân tử vong... !

Trương Ly Nhi ngạc nhiên nói.

- Chuyện này ngươi cũng biết?

Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.

- Tỷ, ta vừa mới nghe được tin tức, nói các người vừa đại chiến một trận ở Tử Kinh khu vực phàm nhân?

- Ồ, vị trà lạnh này cũng được... !

- Ta thì có thể bị sao được? Đã bảo ngươi rồi, giờ không được đi tìm cha!

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Ách, tỷ, sao ngươi nóng tính thế?

Trương Thần Hư hiếu kỳ hỏi nói.

- Còn không phải bị Vương Khả chọc giận? Hừ hừ!

Trương Ly Nhi hầm hừ nói.

- Tỷ, ngươi trước uống chén trà lạnh hạ hỏa, nghe nói đây là phát minh của Mạc Tam Sơn và Đồng An An, mùi vị không sai, hiện giờ đều đang được bán ở cả hai cao ốc Thần Vương!

Trương Thần Hư cười bồi nói.

Trương Ly Nhi uống chén trà lạnh, nét mặt khẽ động, xuýt xoa nói:

Trương Thần Hư kích động nói.

- Tỷ, ngươi không sao, quá tốt rồi! Nếu còn không tìm được ngươi, ta phải báo tin cho cha!

Cao ốc Thần Vương số một! Trà sảnh!

Cả đám đồng thanh ứng tiếng...

- Vâng!

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Thần Hư tò mò nói tiếp.

Trương Ly Nhi uống một hớp trà lạnh, từ tốn kể lại một lượt toàn bộ đầu đuôi sự thể.

- Còn có việc này... ?

Trương Thần Hư kinh ngạc nói.

- Ừ!

Trương Ly Nhi gật đầu xác nhận.

"

- Nhưng mà, tỷ, Vương Khả ném mất Kim Vũ Mao, ném mất Nam Minh Ly Hỏa, còn tiêu sạch toàn bộ tiên thiên công đức, tính ra là Vương Khả tổn thất thảm trọng! Vậy ngươi tức cái gì?

Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.

- Ngươi thì biết cái gì, Vương Khả tổn thất cái khỉ khô? Hắn kiếm bộn!

Trương Ly Nhi trừng mắt nói.

- Hả?

- Ném mất Nam Minh Ly Hỏa? Thứ đó vốn không phải của hắn, hắn chưa hẳn đã có thể thu được Nam Minh Ly Hỏa, hơn nữa, có Tử Bất Phàm chống lưng, sau này trong Ma giáo hắn chẳng phải có thể đi ngang? Cơ nghiệp ở Ma giáo vốn đã mất đi lại đòi trở về!

Trương Ly Nhi nói.

- Thế ngươi tức chuyện gì?

- Còn không phải Vương Khả, ta nói với hắn không biết bao lần, đợt trước còn giúp hắn gánh một chưởng từ Long Cốt, hắn lại vẫn cứ không cho ta góp cổ phần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận