Bất Diệt Thần Vương

Chương 666: Ai giở trò lưu manh?

Má nó, mỗi lần gặp Vương Khả đều sẽ xuất hiện vài con yêu thiêu thân, lần này mấy trăm đệ tử tiên môn ở đây, bản thân mình nên làm thế nào?

Tuy nói Xà Vương đã là Nguyên Anh cảnh, nhưng cũng chỉ mới vào Nguyên Anh cảnh, đối phó với mười mấy Kim Đan Cảnh đỉnh phong không thành vấn đề, nếu như hơn một trăm người thì sao? Mấy trăm Kim Đan Cảnh kia, mình tiến lên sẽ thực hiện được sao?

- Nhịn, tạm thời nhịn xuống đã! Má nó, Vương Khả, ta sẽ đợi đến khi ngươi ở một mình! Mấy lần trước ta quá đắc ý, lần này ta sẽ cẩn thận, ta sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa!

Hai mắt Xà Vương lộ vẻ thâm độc.

Cứ như vậy, Xà Vương nhìn từng cảnh tượng cay mắt trên đài trao giải, nhìn Vương Khả tâng bốc các đệ tử tiên môn, cũng coi như cho Xà Vương thấy được nghệ thuật ngôn ngữ.

Cuối cùng, buổi lễ trao giải kết thúc, Vương Khả ngồi xuống ăn uống cùng các trưởng lão của các tiên môn. Bỗng nhiên, Vương Khả rời khỏi tiệc rượu, đi thẳng tới một cây lớn của quảng trường Đầu Phật.

- Đó là nha đầu trước đây giả mạo Ma Tôn?

Con ngươi của Xà Vương đột nhiên co lại.

- Ha ha, đạo lữ của Vương huynh đệ quả nhiên là thiên tiên tuyệt sắc!

Sau khi Long Ngọc đến, người tới mời rượu Vương Khả càng nhiều hơn.

Long Ngọc lại có thể vui vẻ nhận lời.

- Vương huynh đệ, chúng ta muốn mời Vương phu nhân một chén rượu, ngươi đại diện uống thay hoặc để Vương phu nhân uống!...

Trong đầu Xà Vương đã tưởng tượng thấy cảnh mình hành hạ Long Ngọc thế nào, gương mặt vô cùng hưng phấn.

Tuy Long Ngọc không nói gì nhưng trong lòng Vương Khả rất vui mừng! Dù sao ở trên địa cầu, bằng lòng đi cùng một người đàn ông tham dự bữa tiệc với đám bạn của người đàn ông là quan hệ gì?

Tiếp theo, Xà Vương lộ vẻ dữ tợn:

Long Ngọc ngồi bên cạnh mỉm cười, cũng không nói lời nào, ai tới mời rượu cũng không để ý, chỉ khẽ cười.

Hắn lại thấy Vương Khả phía xa bỗng nhiên mời Long Ngọc cùng tham dự bữa tiệc rượu.

- Đúng là trời cũng giúp ta. Ha ha ha, tiểu nha đầu, trước đây ngươi giả mạo Ma Tôn cùng Vương Khả lừa gạt ta, ta tìm ngươi đã lâu cũng không tìm được ngươi. Giờ ngươi lại có thể tự mình tìm tới! Tốt quá, đợi đấy, sau khi ta đánh lén Vương Khả, ngươi cũng đừng mong chạy thoát, ha ha ha!

- Cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng đôi với Vương huynh đệ!

Vương Khả hài lòng, ai tới mời rượu cũng không từ chối, cảnh tượng càng thêm náo nhiệt.

- Vương huynh đệ, đây là đạo lữ của huynh à?

Mà ở trong Phật Đầu Tự cách một bức tường.

Lúc này, Vương Khả tất nhiên chắn ở trước mặt Long Ngọc, ăn uống cùng một đám đệ tử tiên môn.

Chỉ thiếu chút nữa là yêu nhau đấy!

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo nói.

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

- Trương Chính Đạo, sao ngươi nhìn ta như vậy?

- Mộ Dung Lục Quang tuyệt đối không thờ ơ. Ta vừa mới nhìn thấy, khi Mộ Dung Lục Quang nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái kia đã xiết chặt nắm đấm!

Mộ Dung Lục Quang đột nhiên biến sắc:

- Cung điện chủ, ngươi đừng vu oan cho ta! Ta đâu có làm vậy?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ồ? Thật à?

- Ta đang đợi ngươi ghen tỵ!

- Ơ? Lần này thật kỳ lạ! Sao ngươi lại thờ ơ?

Trương Chính Đạo tò mò nói.

Mộ Dung Lục Quang đang muốn nói, Cung Vi đứng bên cạnh lắc đầu:

- Ghen tỵ? Sao ta phải ghen tỵ?

- Ngươi có bệnh à! Ta ghen tỵ cái rắm!

Trương Chính Đạo tò mò nói.

- Vương Khả vừa có bạn gái thì ngươi lại ghen, lần nào chẳng phải vậy? Lần này, Vương Khả lại dẫn một người bạn gái xuất hiện, vẻ căm phẫn của ngươi đâu?

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

- A di đà phật, người xuất gia không nói dối. Ta có thể làm chứng cho Cung Vi thí chủ. Vừa rồi Mộ Dung Lục Quang thật sự xiết chặt nắm đấm, đồng thời hít thật sâu một hơi, hình như có tức giận!

Bất Giới hòa thượng bỗng nhiên nói.

Mộ Dung Lục Quang:

-...

- Mộ Dung Lục Quang, Vương Khả không ở đây, ta cũng muốn hỏi. Có phải ngươi bị bệnh không? Từ trước đến nay ngươi chưa từng gặp Long Ngọc này, ngươi thấy nàng ở cùng với Vương Khả lại ghen thành như vậy? Không lẽ ngươi nghĩ tất cả mỹ nữ trong thiên hạ đều phải là vợ của ngươi?

Trương Chính Đạo nghi ngờ nói.

- Thối lắm!

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

- Vâng, cảm ơn cung điện giáo chủ khuyên bảo, ta sẽ nghĩ lại mình, cũng mong Cung điện chủ sau này đừng dùng những tư tưởng kỳ lạ của ngươi lên trên người ta!

Cung Vi an ủi.

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi không cần giận! Vương Khả được các cô gái ưu ái, biết cách làm thiếu nữ ưu ái! Ngươi chỉ thấy phong cảnh trước người khác, lại không thấy được cố gắng sau lưng người khác! Phải tự mình cố gắng mới được!

Trương Chính Đạo, Bất Giới hòa thượng đều xì một tiếng.

- A!

Cung Vi nói.

Trương Chính Đạo, Bất Giới hòa thượng, Mộ Dung Lục Quang đều sửng sốt. Ngươi nói gì vậy? Vì sao chúng ta nghe không hiểu? Vì sao Mộ Dung Lục Quang lại luyến tiếc Vương Khả? Hắn không phải thích đàn ông chứ! Ơ?

- Ối! Cách ta xa một chút!

Trương Chính Đạo bỗng nhiên run rẩy, lập tức lùi lại một bước xa.

- A di đà phật! Sắc tức là không, không tức là sắc!

Bất Giới hòa thượng cũng lùi lại phía sau một bước dài.

Mộ Dung Lục Quang đen mặt nhìn về phía Cung Vi, ngươi bị bệnh tâm thần à? So nữ lưu manh nhà ngươi lại nói vớ vẩn như thế?

- Phì, Cung điện chủ, ngươi lại vu oan cho ta, ta liều mạng với ngươi! Ta chỉ tức giận vì Vương Khả chiếm hết lợi ích! Ta chỉ tức giận vì dựa vào đâu thứ tốt gì đều rơi vào trong tay Vương Khả! Mỹ nữ kia bị mù sao? Nàng còn đuổi theo, tìm tới Vương Khả lừa đảo này? Ta chỉ giận vậy thôi!

Mộ Dung Lục Quang tức giận nói.

- Có lẽ là Mộ Dung Lục Quang luyến tiếc Vương Khả!

Mộ Dung Lục Quang cũng nghi ngờ nhìn về phía Cung Vi, ngươi muốn giúp ta giải thích gì vậy?

Mọi người nhìn về phía Cung Vi.

- Hả?

Cung Vi bỗng nhiên nói.

- Có lẽ... Các ngươi hiểu nhầm Mộ Dung Lục Quang! Có lẽ Mộ Dung Lục Quang không phải đang ghen với Vương Khả!

- Tư tưởng kỳ lạ chỗ nào chứ? Rất bình thường mà! Là ngươi không biết cách thưởng thức thôi!

Cung Vi khinh thường nói.

Mộ Dung Lục Quang:

-...
Bạn cần đăng nhập để bình luận