Bất Diệt Thần Vương

Chương 1111: Tranh chấp nợ nần

- Trương Lý nhi, nàng có đáp ứng hay không, mau lên đi!

Vương Khả thúc giục.

Trương Lý nhi đang độ kiếp trong kén tằm, lúc này trầm mặc.

Quan trọng là Trương Lý nhi còn đang ngượng ngùng, nhiều người như vậy, đang có mấy vạn người nhìn, ngươi lại dùng Canh Kim Chi Hỏa biểu lộ lời yêu? Cho dù tính cách của ta hào sảng cỡ nào cũng không thể chống đỡ được.

Vương Khả đang chờ đợi, Điền Sư Trung đang chữa thương chịu không nổi.

- Vương Khả, Canh Kim Chi Hỏa kia là của ta, dựa vào cái gì ngươi tặng cho người khác?

Điền Sư Trung chịu đựng thương thế, trừng mắt cả giận nói.

"Ách!" Tất cả mọi người bốn phía quay người nhìn Điền Sư Trung.

- Mau trả lại cho ta, Canh Kim Chỉ Hỏa là của ta!

Điền Sư Trung trừng mắt giận dữ.

- Ngươi nói bậy, Canh Kim Chỉ Hỏa ngươi đã đánh mất rồi, đây là Tử Bất Phàm giáo chủ cho ta, có quan hệ gì với ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Đó là của ta!

Điền Sư Trung quát lên.

- Ta lại không lấy từ trong tay ngươi, ngươi bị Tử Bất Phàm giáo chủ lấy đi, ngươi tìm nàng đòi đi, ngươi tìm ta làm gì? Đây là của ta, người khác tặng cho ta, không phải ngươi cho ta! Ngươi phải hiểu rõ ràng!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi nói bậy, chính là của ta, mau đưa cho ta! Điền Sư Trung trừng mắt quát.

Hiện tại ta bị thương thành như vậy, làm sao đi tìm Tử Bất Phàm đòi lại? Mấy vạn đệ tử Ma giáo bên ngoài là đùa giỡn sao? Nếu ta ở thời kỳ đỉnh phong, căn bản không sợ bọn họ. Nhưng ta hiện giờ xông ra, không phải là đi chịu chết sao?

- Ngươi nằm mơ, đây là của ta! Mẹ nó, Điền Sư Trung ngươi có bệnh rồi phải không. Ta theo đuổi bạn gái, bầu không khí vừa mới hưng phấn, ngươi lại gây náo loạn, có thể chờ ta theo đuổi xong rồi, ngươi lại gây loạn!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Nói láo, đợi ngươi theo đuổi xong, Canh Kim Chi Hỏa đã qua tay mấy người, ta còn có thể lấy lại được không? Hơn nữa, Canh Kim Chi Hỏa này của ta, nếu thành sính lễ ngươi tặng Trương Lý nhiị, sau này ta không phải sẽ bị đại công tử mắng chết? Ngươi không thể lấy thứ khác theo đuổi Trương Lý nhi sao?

Điền Sư Trung trừng mắt nói.

- Đồ vật khác làm sao biểu đạt được tâm ý? Theo đuổi con gái, không cần quá cái gì cũng tặng? Ngươi mua một đống thứ nàng không thích, hiện tại Trương Lý nhi cần mồi lửa đặc thù, ta dùng Canh Kim Chỉ Hỏa này theo đuổi nàng thì làm sao? Ngươi có từng theo đuổi con gái hay không, ngươi hiểu tâm tư con gái hay không!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ta không hiểu? Ta có tam thê tứ thiếp, ngươi thì sao?

Điền Sư Trung trừng mắt nói.

Vương Khả: "... !"

Mẹ nó, ngươi có tam thê tứ thiếp? Còn ta một người bạn gái cũng không có? Vấn đề này không thể tiếp tục hàn huyên!

- Điền Sư Trung, ai lấy đồ ngươi, ngươi tìm người đó, ngươi tìm ta gây náo loạn làm gì? Ta cũng không nợ ngươi, tiền của ngươi bị người khác cầm đi, người khác lại tặng ngược cho ta, ngươi sao có thể tìm ta đòi tiền? Mẹ nó, nếu như vậy, tiền ta đã dùng, chỉ cần có ký hiệu, ta đều có thể đòi về?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, đây là của ta, nếu ngươi không đưa ta, đừng trách ta không khách khí!

Điền Sư Trung tức giận nói.

Lập tức, hiện trường theo đuổi bạn gái liền trở thành vụ tranh chấp nợ nần, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.

Điền Sư Trung này đúng là điên thật. Canh Kim Chi Hỏa cũng không phải lấy từ trong tay ngươi, không được, hôm nay ta đều nói đến mức này rồi, làm sao có thể ngừng tại đây, cùng lắm thì bị Điền Sư Trung trấn áp.

Vương Khả quay đầu nhìn Thần Vương Ấn cách đó không xa, Thần Vương Ấn còn ngăn chặn cửa động kia. Trong cửa động có Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch, còn có vô số chuột thi quỷ.

Thân Vương Ấn vẫn chưa được lấy ra, thật đáng giận!

- Vương Khả, mau đưa ta! Bằng không ta chém ngươi một kiếm!

Điền Sư Trung rút ra bảo kiếm, hung tợn nói.

Vương Khả cắn răng:

- Muốn giết ta? Vậy đến đây đi, đến đây! Ai sợ ai? Trương Lý nhiị, nàng chờ một hồi, mẹ ôi, ta phải nói lý lẽ với tên điên Điền Sư Trung này!

Nói xong, Vương Khả ôm hộp ngọc, nhất thời chạy đến một sơn động xa xa.

Chỗ cổ mộ lúc trước Vương Khả và Trương Chính Đạo đi qua, Vương Khả cần dẫn Điền Sư Trung vào sơn động động thủ.

- Còn muốn chạy, mau đứng lại!

Điền Sư Trung vung kiếm đuổi theo.

Vù một tiếng, Vương Khả chui vào trong sơn động. Điền Sư Trung không biết tình huống bên trong, tự nhiên đuổi sát theo.

Tất cả người xem đều không rõ vì sao Vương Khả phải vào sơn động, ngươi ở bên ngoài đánh không lại Điền Sư Trung, vào trong sơn động thì có thể thắng sao?

Vương Khả đi thẳng vào chỗ sâu quen thuộc trong sơn động.

Đường đi quen thuộc, Vương Khả chạy rất nhanh.

- Vương Khả, ngươi đứng lại cho ta! Đưa cho ta Canh Kim Chỉ Hỏa! Hừ, ngươi tự tìm đường chết, mang ta tiến vào sơn động này? Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Hiện tại, chẳng những ta muốn lấy lại Canh Kim Chi Hỏa từ ngươi, ta còn muốn mọi thứ trên người ngươi! Ta muốn mạng ngươi!

Vẻ mặt Điền Sư Trung trở nên dữ tợn.

Vương Khả chạy một hồi, chạy đến chỗ quan tài của Ma Thập Bát ngày xưa, nghe uy hiếp của Điền Sư Trung và nhìn thấy sát khí ngập trời, Vương Khả lập tức chuyển mình.

- Điền Sư Trung, ngươi gây sự, ngươi quá đáng, hôm nay, là ngươi tự mình muốn chết!

Vương Khả dữ tợn nói.

- Muốn chết là ngươi, Vương Khả, ngươi đi chết đi!

Trường kiếm của Điền Sư Trung muốn chém xuống Vương Khả.

Cũng ngay lúc này, sau lưng Vương Khả đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ thê lương.

- Là tiếng của sư huynh, sư huynh, cứu mạng đi!

- Sư bá! Chi chi chi chi!

Thanh ầm ầm ầm truyền đến, hai người đang muốn chiến đấu, đều quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy cách đó không xa, Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc Bạch, cả người đầy chuột thi quỷ, huyết nhục toàn thân bị cắn xé một nửa, huyết nhục mơ hồ, xương trắng dày đặc, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Phía sau còn có vô số chuột thi quỷ?

- Cái gì, sao các ngươi đều biến thành như vậy?

Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.

Vương Khả biến sắc:

- Các ngươi sao chạy đến nơi này? Còn mang đến chuột thi quỷ, các ngươi không thể đi đường khác sao?

Vương Khả kinh ngạc kêu lên trước mộ thất đại sảnh của Ma Thập Bát.

- Vương Khả, ngươi đi lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận