Bất Diệt Thần Vương

Chương 1814: Vượt ải mộ kiếm

Nhưng mà đạn đã lên nòng không bắn không được, ta không đáp ứng, bọn họ sẽ vẫn tiếp tục truy cứu Khương Song, giết chết hắn.

Khương Bính sẽ không có khả năng kế thừa hoàng vị.

- Để ta thử xem!

Vương Khả chỉ có thể đen mặt thừa nhận.

- Tốt, vậy chúng ta đi chuẩn bị. Nửa ngày sau tới mộ kiếm chờ!

Vương Khả, ngươi muốn chết thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Nửa ngày?

- Vương Khả, nửa ngày sao kịp gọi Trần Thiên Nguyên?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Được, vậy thì nửa ngày!

- Tìm sư tôn ta làm gì? Ta đích thân vào!

- Chỉ có nửa ngày, do Vương Khả chọn. Nhưng thời gian là ta quyết định!

Vương Khả căm tức quát.

Mặt Vương Hữu Lễ biến sắc.

- Ngươi nói cái gì. Ngươi không muốn sống nữa à?

Vương Hữu Kiếm nói.

Nửa ngày, Vương Khả không kịp thông báo với Trần Thiên Nguyên!

Vương Hữu Lễ lo lắng nhìn Vương Khả.

Vương Hữu Lễ lo lắng nói.

Vương Khả gật đầu.

- Ta biết, không phải so kiếm đạo sao? Muốn sư tôn ta tới làm gì?

- Sao ta lại không muốn sống? Vương Hữu Lễ, không phải là do ngươi nói sao? Bây giờ hỏi thế làm gì?

- Không phải, ngươi không biết sao? Bên trong mộ kiếm chỉ có thể dùng kiếm đạo. Tu vi các ngươi đi vào cũng vô dụng, cho dù có Hàn Băng Thần Trùng Vương cũng không được, chỉ được dùng kiếm đạo!

Vương Hữu Kiếm trừng mắt nhìn Vương Khả.

Ngươi cố ý tìm cái chết à.

Vương Hữu Kiếm trừng mắt ngạc nhiên.

Vương Khả nói.

Vương Hữu Lễ quát.

Sư tôn tùy tiện đánh hai chiêu cũng đủ rồi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đúng rồi, Vương Hữu Lễ, người có ý gì?

Một đám người chậm rãi rời đi. Chỉ còn Vương Hữu Lễ trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi thật sự muốn tự đi?

Mặt Vương Hữu Lễ đen lại.

- Làm sao? Ngươi sợ?

Vương Hữu Kiếm, Vương Hữu Lễ và một đám đệ tử đều đen mặt nhìn Vương Khả. Sợ? Sợ con mẹ ngươi! Đây là cố đi tìm chết!

- Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi, đi!

- Tự ngươi vượt ải?

- Chỉ các ngươi?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Làm gì? Bốn ngươi chúng ta là đủ rồi, vài phút là được?

- Ngươi tự muốn đi, không liên quan đến ta!

- Ta hỏi ngươi có ý gì? Chúng ta lặng lẽ tới tìm ngươi thương lượng, ngươi lại làm bại lộ hành tung của chúng ta?

Vương Khả trợn mắt nói.

Ta làm lộ lúc nào?

Vương Hữu Lễ trợn mắt.

- Không người thì ai? Sao Vương Hữu Kiếm biết được bốn người chúng ta ở đây? Nếu không phải ta nhanh trí thì Khương Song đã bị giết rồi, chẳng lẽ chính chúng ta tự bại lộ sao?

- Đúng, sao chúng là biết được?

Tây Môn Tĩnh cũng trợn mắt nói.

- Chút nữa nhị ca bị giết rồi, ngươi không nghi ngờ ai làm lộ hành tung sao?

Vương Hữu Kiếm cho Vương Khả thời gian là ngửa ngày chính là muốn làm cho Vương Khả nhục nhã một lần. Không cho Vương Khả có thời gian tìm nhiều cao thủ kiếm đạo đến trợ giúp vượt qua cửa ải. Nhưng thời gian nửa ngày cũng đủ để tìm một số ít cao thủ đến, thế mà vẫn chỉ có 4 người này.

Vương Hữu Kiếm nghi hoặc nói.

- Đúng là chỉ có 4 người các ngươi?

Đám đệ tử Vương gia vừa nhìn thấy 4 người Vương Khả thì sắc mặt liền trở nên khó coi.

Vương Hữu Lễ cùng một đám đệ tử đã tới bên ngoài mộ kiếm.

Địa vị của Vương Hữu Lễ ở Dạ Xoa cũng khá cao, có Vương Hữu Lễ che chở, sẽ không có nhiều người tới gây phiền phức với Vương Khả.

Vương Hữu Lễ nói.

- Không có, sư tôn ta có một kim kiếm, chỉ cấp cho sư nương của ta, không cho ta! Hơn nữa ngươi vội vàng cái gì? Ta nói với ngươi rồi, thiên hạ này trừ sư tôn của ta thì đối với ta không ai có thể là đối thủ, ngươi lo cái gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không phải, bên trong mộ kiếm thì tu vi cao cũng vô dụng. Cho dù ngươi có Hàn Bằng Thần Trùng Vương cũng vô dụng thôi, sẽ bị áp chế tu vi!

Vương Hữu Lễ cười khổ.

- Thế không phải quá tốt sao? Nếu không áp chế tu vi thì ta mới không đi đấy. Chứ chỉ so kiếm đạo, vậy còn sợ cái gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Một đám người đều kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả. Ngươi không nói láo thì sẽ chết à?

Mặc dù bọn họ không tin những nửa ngàng sau vẫn tới bên ngoài mộ kiếm.

- Vương Khả, ngươi có phương thức truyền tin hay không, để Trần Thiên Nguyên nhanh chóng tới đây!

Ai tiết lộ hành tung của Khương Song, Vương Khả đã không còn tranh luận nữa, mà chú ý tới cửa ải trong mộ kiếm của Vương gia.

Chỉ có Khương Song lúc này sắc mặt rất khó coi, bóp chặt nắm đấm không nhìn ai. Chính là Khương Song để lộ hành tung cho Tào Hùng. Nhưng mà vừa rồi nếu không phải Vương Khả, Khương Bính, Tây Môn Tĩnh bảo vệ chắc chắn hắn đã bị vây giết? Là Tào Hùng tiết lộ hành tung của ta? Sao hắn dám làm thế?

Vương Hữu Lễ bi phẫn giải thích.

- Ta không có!

Khương Bính cũng tức giận nói.

- 4 người chúng ta thì sao? Vậy là đủ rồi.

Vương Khả hùng hổ nói.

- Vương Khả, ngươi phải hiểu rõ, vậy là đi tìm chết!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình!

Vương Khả nói ra.

Vương Hữu Kiếm và Vương Hữu Lễ.

Sẽ gai Đám đệ tử Vương gia kinh ngạc nhìn Vương Khả. Con mẹ nó, từ đâu xuất hiện một tên trẻ trâu, ngươi nghe không hiểu lời người khác nói sao? Khẩu khí đúng là lớn.

- Vậy thì mời ngươi, ải thứ nhất, kiếm hải! Đệ tử Vương gia bố trí đại trận kiếm hải, kẻ nào phá được trận thì qua ải!

Vừa nói dứt, đám đệ tử Vương gia dậm chân lùi về phía khu vực bị khói đen che phủ.

Phạm vi mộ kiếm đều là khói đen, sương đen. Không ai biết bên trong là cái gì.

Vương Hữu Lễ lo lắng nhìn Vương Khả.

- Vương Khả, ta thấy, vẫn là đi thôi?

- Làm gì?

Vương Khả nói.

- Vương Khả, mộ kiếm của Vương gia nghe nói tụ tập phương pháp kiếm đạo của toàn thiên hạ. Ải thứ nhất là vạn kiếm hội tụ, không thể địch nổi, bao nhiêu người tu luyện kiếm vượt ải đều chết trong đó. Chúng ta vẫn muốn đi vào sao?

Khương Song lo lắng nói.

Người khác có thể không rõ mộ kiếm, nhưng Khương Song thì biết. Dù sao Khương Song cũng được xem là người của Dạ Xoa hoàng triều nhiều năm như vậy, nhìn thấy bao nhiêu người luyện kiếm vượt ải chết trong đó. Trong lòng lo lắng.

- Đến cũng đến rồi, đi thôi!

Vương Khả nói ra.

- Vương Khả, kiếm đạo của ta cũng không tốt!

Khương Bính cũng lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận