Bất Diệt Thần Vương

Chương 401: Khuyên Ma Tôn Cắt Băng

chẳng phải công cốc hết?

Vương Khả tức giận nói.

Mạc Tam Sơn sầm mặt lại.

- Được rồi, Vương Khả xây cao ốc này không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo.

Ma Tôn trầm giọng nói.

Ma Tôn nghĩ cũng cảm thấy đúng, cao ốc phá thì dễ, nhưng nếu làm thì sẽ đánh rắn động cỏ mất.

- Nhưng mà...

Mạc Tam Sơn vấn sốt ruột.

Mạc Tam Sơn ngạc nhiên nói.

Mạc Tam Sơn biết mình lỡ mồm, nhanh chóng cúi đầu không nói.

Ma Tôn hỏi.

Ma Tôn nhìn qua.

Mạc Tam Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Vương Khả, nhưng cuối cùng chỉ có thể run rẩy đè nén cục tức này.

- Có vài Long Mạch Kim Long sẽ ngưng tụ ra Long Châu, có cái không có! Nhưng vạn Long Mạch mới có một Long Châu! Ta nghe nói hai người Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được Kim Long, con Kim Long này đã sinh ra linh trí, cơ bản nó sẽ có Long Châu!

- Nhưng mà cái gì, Ma Tôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói thẳng ra là thánh chỉ, ngươi còn muốn ngài ấy thay đổi xoành xoạch sao?

- Long Châu? Thứ đồ chơi gì?

- Đúng rồi, lần này Chu Hồng Y, Bất Tử Phàm bắt Kim Long, có ngưng tụ ra Long Châu không?

Vương Khả trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn.

- Hả?

- Ta, ta không biết!

- Ma Tôn cũng biết Long Châu?

Vương Khả nói.

Vương Khả tò mò nói.

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Dẫn ta đi xem!

- Ừ, đúng, bọn họ phong ấn Kim Long trong bụng Chu Yếm, ta hộ tống hắn đến, bây giờ đang ở đại trạch Vương Gia!

- Hừ, Vương Khả, ngươi đừng nói lung tung, ta điều tra đại trạch Vương Gia rồi, hoàn toàn không có Chu Yếm, nếu ngươi dẫn Ma Tôn đi mà không gặp được Chu Yếm, sẽ mắc tội lớn đấy!

Thấy Vương Khả kỳ lạ, Ma Tôn cũng nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả khinh thường nói.

Long Châu? Thứ đồ chơi gì? Ta lấy một cái bướu từ trong miệng Kim Long ra, ách, đó không phải là bướu sao? Chẳng lẽ là Long Châu?

- 50 vạn cân linh thạch? Phá cao ốc?

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

- Vậy chúng ta đánh cược đi, nếu ở đó, ta đưa ngươi 50 vạn cân linh thạch, nếu không ở, ngươi lập tức phá bỏ cao ốc mới xây, được không?

- Kim Long trong tay ngươi?

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

Trong lòng Mạc Tam Sơn nghĩ, Chu Yếm đã bị ta bắt được, ngươi tìm được hắn cái rắm.

- Mạc Tam Sơn, ngươi có ý gì? Hắn có ở đó không thì ta là người rõ nhất!

Vương Khả nói.

Vương Khả nhanh chóng đồng ý.

- Vâng!

Ma Tôn trầm giọng nói.

Vương Khả sững sờ.

- Mạc Tam Sơn, ngươi không nghe được lời của ta vừa rồi sao?

Ma Tôn lạnh lùng nói.

Vương Khả vội vàng kêu lên.

- Ma Tôn, ngài đừng tức giận, có lẽ Mạc Tam Sơn cảm thấy vừa rồi nhận lỗi không đủ nên đưa thêm tiền cho ta! Được, được, ta đồng ý lần đánh cược này!

Ma Tôn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Khả, mẹ nó, vừa rồi ngươi đưa ra bao nhiêu lý do để không phá hủy cao ốc, hợp lý biết bao nhiêu, hóa ra, nguyên nhân chính là không đủ tiền?

- Một lời chắc chắn, có Ma Tôn làm chứng!

Mạc Tam Sơn hưng phấn cười to nói.

Vương Khả hơi cổ quái, Mạc Tam Sơn quá khác thường, nếu không, ta lại tăng giá?

- Ta còn chưa dẫn ngươi đi gặp hắn, tất nhiên ngươi sẽ không phát hiện ra, hơn nữa, ta đã dịch dung cho Chu Yếm, sao ngươi phát hiện được?

Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.

- Vương Khả, người ở đâu? Sao ta không thấy Chu Yếm?

Vừa đi vào đại trạch Vương Gia, Mạc Tam Sơn đã dùng thần thức quét một vòng, quả nhiên đúng là giống trước đây như đúc. Điều khác biện duy nhất là người xấu xí ở trong kia càng xấu xí hơn. Hoàn toàn không có Chu Yếm! Làm sao có Chu Yếm được? Chu Yếm đã bị hắn bắt đi rồi mà!

Vương Khả dẫn Ma Tôn và Mạc Tam Sơn đi đến một viện nhỏ cách đó không xa.

- Ma Tôn, mời bên này!

Vương Khả cũng vui vẻ cười to nói.

Trước kia hắn hiểu lầm Mạc Tam Sơn rồi, đây mới là thần tài của ta! Mẹ nó, sau này phải làm quen hơn tí! Trước kia ta lơ là hắn rồi, đúng là ngốc, mình hắn thôi đã đủ nhiều lông dê cho ta nhổ rồi, ta tức giận với hắn làm gì? Đây đúng là người tốt!

Ma Tôn, Mạc Tam Sơn, Vương Khả, ba người bay nhanh đến đại trạch Vương Gia!

- Gia chủ, tốt quá, ngài về rồi, tên kia đã hôn mê, chúng ta gọi thế nào hắn cũng không tỉnh!

Một thuộc hạ đi đến, hình như rất gấp!

- Đi ra đi, không thấy ta đang có việc sao? Còn nữa, lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không cho người khác đến gần!

Vương Khả đuổi đám thuộc hạ xung quanh đi.

- Vâng!

Đám thuộc hạ chỉ có thể gật đầu nói.

- Ha ha, đi! Ta dẫn các ngươi đi gặp hắn.

Mạc Tam Sơn cười to nói.

- Được!

Lỡ may ta thua, cuối cùng cũng không được bồi thường tiền thì làm sao? Mua bán lỗ vốn vậy không thể làm, ta đòi ngươi 10 vạn cân linh thạch, cùng lắm là đi chỗ khác xây, chỉ cần không lỗ là được. Cao ốc chưa xong kia không hề đáng giá 10 vạn cân linh thạch, tính ra vẫn kiếm lời.

Vương Khả tranh thủ lần nữa.

- Nếu Chu Yếm ở chỗ ta, ngươi bồi thường 50 vạn cân linh thạch! Nếu Chu Yếm không ở đây, cao ốc của ta bị phá hủy, đồng thời ngươi phải đưa ta 10 vạn cân linh thạch làm phí tổn thất những ngày xây cao ốc!

Vương Khả khinh thường nói.

- Hừ!

Mạc Tam Sơn hừ lạnh một tiếng.

Ba người đi đến viện nhỏ của Chu Yếm.

Vương Khả vừa liếc mắt đã thấy Chu Yếm nằm hôn mê trong phòng, hóa ra, người mà thuộc hạ vừa nói là hắn.

Vương Khả thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đi lên đỡ Chu Yếm dậy, cũng nhìn thấy khuôn mặt bị hủy dung kia.

- Ôi chao, Chu Yếm, mặt ngươi sao vậy? Bôi hết cả chai thuốc dị ứng lên mặt sao? Như vậy còn gì là mặt người? Nhưng thuốc dị ứng của ta đâu có độc, sao ngươi lại...

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ.

- Vương Khả, ngươi dùng người quái dị kia để giả mạo Chu Yếm?

Mạc Tam Sơn nghĩ đến rất nhiều trường hợp Vương Khả thua cuộc thế nào, nhưng không ngờ rằng vì muốn thắng hắn, Vương Khả lại cho người đến giả mạo Chu Yếm, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ma Tôn còn ở đây đấy. Ngươi nghĩ chúng ta mù rồi sao?

- Ma Tôn, ngài xem, đây là Chu Yếm, không biết vì sao mà đã ngất đi rồi!

Vương Khả ôm Chu Yếm ra bàn đá bên ngoài phòng, cho Ma Tôn kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận