Bất Diệt Thần Vương

Chương 1860: Thay đổi của một năm

- Thoát khỏi biển lửa được mấy ngày thì lão Hàn nhả tơ!

Vương Khả nói ra.

- Nhả tơ?

Hai người kia sững sờ.

- Hàn Băng Thần Trùng Vương tự lấy dây buộc mình? Chẳng lẽ, chẳng lẽ... !

Vương Hữu Lễ đột nhiên biến sắc.

- Chẳng lẽ cái gì? Ngươi có biết chuyện là thế nào không?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Thật sao! Tốt quá rồi!

- Nhưng mà bên trong điển tích ghi chép, thời gian Hàn Băng Thần Trùng Vương hóa kén dài đằng đãng, cần có 1000 năm, ngắn cũng phải 100 năm mới có thể phá kén đi ra!

- Không sai, trong điển tịch có khi chép. Hàn Băng Thần Trùng Vương vũ hóa phi thăng lên thực lực của Thiên Tiên, một bước lên trời, trực tiếp hóa thành tiên!

Lão Hàn thành tiên vậy không phải ta sẽ nhận được sự giúp đỡ của bậc tiên nhân sao? Về sau muốn càn quét Trung Thần Châu chẳng phải đơn giản sao?

- Vũ hóa phi thăng?

- 100 năm?

- Ta có đọc qua một cuốn cổ tịch, đề cập đến Hàn Băng Thần Trùng Vương tự lấy dây buộc mình là để phá kén trùng sinh, muốn vũ hóa phi thăng!

Vương Hữu Lễ nhớ lại.

Sắc mặt Vương Khả biến đổi.

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

Vương Khả mừng rỡ như điên.

Vương Hữu Lễ gật đầu một cái.

Vương Hữu Lễ kích động nói.

Mặt Vương Khả đen lại, 100 năm? Mẹ nó, lão Hàn bế quan 100 năm? Nói đùa cái gì vậy? Đến lúc đó ta cũng bị hỏa táng không thì có thể thành tiên rồi, cần gì lão Hàn làm tay chân?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.

- Đúng!

Vương Hữu Lễ không cam lòng nói.

- Không cần, không cần các ngươi để ý. Nơi lão Hàn bế quan chỉ có ta biết, ai cũng không được biết, ta phụ trách bảo vệ an toàn!

= gạn)

Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nhưng mà Hàn Băng Thần Trùng Vương ăn Đạo Quả, không xác định lúc nào sẽ tỉnh, nói không chừng sẽ nhanh thôi! Đúng rồi, ngươi dẫn ta đi xem, ta giúp ngươi nghiên cứu!

- Ai móc hết quốc khố? Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Khương Bính ngươi phân xử đi, có phải Vương Hữu Lễ già nên hồ đồ rồi không!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Một năm nay quốc khố của Dạ Xoa hoàng triều đều bị ngươi móc rỗng, ngươi còn kêu chân không chạm đất?

Mặt Vương Khả đen lại.

- Ai có ý đồ xấu, một năm nay ngươi chăm chăm kiếm tiền, chuyện của Vương gia ngươi có để tâm không, chẳng phải là ta lo liệu hết sao? Ta nhìn một chút thì thế nào?

Vương Hữu Lễ tức giận nói.

- Ai kiếm tiền? Ai kiếm tiền? Không thấy một năm nay ta bận đến nỗi chân không chạm đất sao?

- Ta chỉ nhìn một chút thôi!

Vương Hữu Lễ.

Vương Khả trừng mắt từ chối.

- Không được, nhõ ngươi có ý đồ xấu thì sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Khương Bính liếc nhìn Vương Khả.

- Làm gì? Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?

Vương Khả nói.

- Linh thạch trong quốc khố với số ngươi giữ không sai lệch.

Vương Hữu Lễ nói không có sai!

Khương Bính nói ra.

- Ai lấy tiền của ngươi? Ta lấy một phân tiền nào trong quốc khố?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mặt Vương Khả đen lại.

Khương Bính cười nói.

- Một năm nay Dạ Xoa hoàng triều tiêu tiền quá nhiều, linh thạch có hạn. Thần Vương tệ kia của ngươi có thể tự tiện ấn, ngươi giúp chúng ta in ấn một ít, cũng không tổn thất gì nhiều của ngươi!

Hai người kia lập tức cười lớn.

Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính và Vương Hữu Lễ.

RẺ gai - Hay lắm, các ngươi hợp lại với nhau muốn gạt tiền ta?

Khương Bính nói.

- Các ngươi lòng dạ hiểm độc thế? Sao Thần Vương tệ chỉ là một đống giấy? Các ngươi tưởng muốn ấn bao nhiêu là ấn được bấy nhiêu sao? Các ngươi ghét bỏ Thần Vương tệ thì ta sẽ thu hồi, ta sẽ đổi thành linh thạch cho các ngươi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Như vậy sao được, vậy chúng ta vẫn bị thiệt!

Khương Bính nói.

Vương Khả.

vai - Khương Bính, ngươi biết cái gì mà nói!

Vương Hữu Lễ trợn mắt.

Vương Khả.

- Thần Vương tệ kia của ngươi muốn có bao nhiêu thì ấn bấy nhiêu, chỉ là một đống giấy, không đáng tiền! Là chúng ta bị thiệt!

Vương Khả trừng mắt mắng.

- Làm sao? Thần Vương tệ của ta không phải tiền à, không phải các ngươi cũng dùng Thần Vương tệ của ta sao? Nói công bằng chính ta mới là ngươi chịu thiệt!

Khương Bính u oán nói.

Tất cả đề cứu trợ thiên tai, rồi bổng lộc đều bị ngươi lấy Thần Vương tệ phát ra. Ngươi lại cầm quốc khố đi!

- Ngươi dùng một đống tiền giấy đổi lấy linh thạch của nước ta!

- Ai nói Thần Vương tệ có thể tùy tiện in ấn? Các ngươi có biết lạm phát không. Nổ ra làm phát thì Thần Vương tệ sẽ không còn đáng giá nữa!

- Nhưng mà ngươi dựa vào một đống tiền giấy để đổi lấy toàn bộ linh thạch của Dạ Xoa hoàng triều!

Vương Hữu Lễ không cam lòng nói.

Mặt Vương Khả đen lại.

- Vẫn câu nói kia, nếu không bằng lòng thì ta sẽ rút Thần Vương tệ về, đổi lại linh thạch cho các ngươi.

Mặt Vương Hữu Lễ và Khương Bính sa sâm lại. Ngươi nói đùa cái gì, Thần Vương tệ hiện giờ đã có mệnh giá hơn mấy lần linh thạch, chúng ta ngốc sao.

- Vương Khả, chậc chậc. Cửa hàng Thần Vương này của ngươi đúng là kiếm tiền giỏi. Linh thạch tràn vào như nước, ngươi cũng không cần lo lắng gì!

Vương Hữu Lễ nhìn Vương Khả.

Ai nói ta không lo lắng gì? Ta cần phải nuôi bao nhiêu thuộc hạ, các ngươi có biết hay không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Dưới chướng ngươi là đệ tử Vương gia, phân biệt cái gì, tiền của ngươi thì không phải là của Vương gia sao.

- Dừng! Vương gia Dạ Xoa là Vương gia Dạ Xoa. Vương gia Thập Vạn Đại Sơn là Vương gia Thập Vạn Đại Sơn, đừng nói nhập làm một. Mẹ nó, ta có gia chủ lệnh của các ngươi rồi mà các ngươi vẫn không nghe lời ta, còn dám đòi tiền của ta ư? Phì!

Vương Khả khinh thường nói.

Mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ.

Một năm nay, Vương Hữu Lễ biết rõ cửa hàng Thần Vương kia kiếm tiền kinh khủng đến mức nào. Một đống tiền giấy lại móc sạch được linh thạch trong quốc khố. Hắn muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ tiền trong thiên hạ sao? Nhiều tiền như vậy nuôi dưỡng được bao nhiêu cao thủ!

Vương Khả nhìn hai người trước mắt suy nghĩ. Tiền của ta vì sao phải đồng nhất với các ngươi? Hơn nữa tầm quan trọng của Thần Vương tệ có thể tùy tiện in ấn sao. Ngươi biết một năm nay Thần Vương tệ được phát hành mang lại cho ta bao nhiêu công đức không? Đó là mạng của ta! Bất kể là ai cũng không được động đến Thần Vương tệ.

- Đúng rồi, trước đó các ngươi nói Tây Môn Tĩnh sao rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận