Bất Diệt Thần Vương

Chương 980: Tìm bảo tàng

Phương Sân trợn mắt nói.

Mạc Tam Sơn:

-...

Mọi thứ đều là trời xui đất khiến, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ngươi bị Lý Bắc Đấu đâm một kiếm, ngươi tìm Lý Bắc Đấu đi, ngươi ta tức giận làm gì?

- Không phải Vương Khả muốn đi cùng Lý Bắc Đấu ra Thập Vạn Đại Sơn sao?

Phương Sân trầm giọng nói.

- Đúng vậy, hắn vừa mới nói!

Mạc Tam Sơn gật đầu một cái.

- Ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, vậy Độ Huyết Tự thì sao?

- Ngươi không cần quản chuyện Độ Huyết Tự, đã nói với ngươi rồi, lần này chỉ là đi ngang qua sân khấu, diễn một màn kịch mà thôi, ta tự có tính toán!

- Nói nhảm, coi như ngươi bị bại lộ hành tung, cũng không thành vấn đề, hơn nữa địa phương Lý Bắc Đấu đi, chỉ có đệ tử Thiên Lang Tông mới có thể tiến vào, ngươi không đi, ai đi?

Phương Sân híp mắt nói:

- Cùng ra ngoài?

Có ý gì? Diễn một màn kịch? Đi ngang qua sân khấu là có ý gì?

- Ngươi lặng lẽ đi theo, tìm một cơ hội, tiêu diệt Vương Khả, sau đó thu hồi Định Hải Châu!

- Hả?

Mạc Tam Sơn biến sắc.

Phương Sân trầm giọng nói.

Mạc Tam Sơn cau mày nói.

Phương Sân trầm giọng nói.

Phương Sân trầm giọng nói.

- Được!

Mạc Tam Sơn sững sờ.

- Đi nhanh đi, chăm chú theo dõi Lý Bắc Đấu và Vương Khả!

- Tại sao ngươi lại đến?

Phương Sân nhanh chóng nhắm mắt chữa thương. Nửa ngày sau, Phương Sân hít mạnh một hơi, rốt cục thương thế cũng được chữa trị gần xong.

Phương Sân:

Rất nhanh hai người tách ra.

- Nhanh như vậy? Hắn vội vàng đi đầu thai sao? Vương Khả đâu?

Mạc Tam Sơn gật đầu một cái.

Mạc Tam Sơn nói.

- Không biết, không có ai trông thấy! Vừa rồi ta đi cao ốc Thần Vương hỏi, nhân viên cao ốc Thần Vương nói Vương Khả đi xa nhà!

Phương Sân cau mày nói.

Phương Sân thở dài một hơi, trở lại khách sạn Lang Tiên trấn cách đó không xa nghỉ ngơi một lát. Trong khách sạn, có một đám hòa thượng mặc hắc bào canh chừng.

-...

- Ta trở lại Thiên Lang Tông, chuẩn bị nhìn theo dõi Lý Bắc Đấu, nhưng ta vừa trở về, thì có đệ tử nói, Lý Bắc Đấu thông báo một chút việc, liền rời khỏi Thiên Lang Tông rồi!

Mạc Tam Sơn nói.

Đang muốn đứng dậy, Mạc Tam Sơn lại tới.

Mạc Tam Sơn nói.

- Lý Bắc Đấu đi rồi!

Phương Sân sững sờ kinh ngạc nói.

Phương Sân: -...

- Ta còn chưa kịp theo dõi bọn hắn, hiện tại ta không biết bọn hắn đi hướng nào, nên không đuổi theo, trụ trì, hiện tại ta lại không tìm thấy người của bọn hắn!

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

Phương Sân sầm mặt lại, bảo ngươi đi theo dõi một người cũng không làm được?

- Việc này không phải do ta, là trước đó ta nói chuyện cùng ngươi quá lâu, cho nên chậm trễ!

Mạc Tam Sơn thanh minh.

Phương Sân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đuổi theo đi, ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, có lẽ ngươi sẽ biết bọn họ đặt chân đến chỗ nào, cũng không phải ngươi không biết nơi ở của Lý Bắc Đấu bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nhanh đi tìm đi!

- Vâng!

- Vương Khả, ngươi nghĩ gì vậy?

Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt.

- Rầm rầm!

Nghe Trương Ly Nhi miêu tả, bỗng nhiên trong đầu Vương Khả thoáng hiện ra một cái hình ảnh, một đám người đang đánh nhau, mỗi khi có một người ngã xuống, sẽ tuôn ra một đống trang bị và linh thạch, hình ảnh kia... !

Mắt Trương Ly Nhi sáng lên.

- Đúng rồi Vương Khả, một khi Độ Huyết Tự, Sắc Dục Thiên, Long Huyết đánh nhau sẽ hỗn loạn tưng bừng, khắp nơi đều là tiền, chúng ta có cần... !

Trương Chính Đạo chỉ nơi xa.

- Mạc Tam Sơn hơi nhiệt tình quá với Độ Huyết Tự thì phải? Vội vã chạy tới như vậy?

Vương Khả cũng kinh ngạc nói.

- Hấp tấp như vậy, có phải là Phương Sân hứa hẹn cho hắn một số tiền lớn hay không?

Trương Ly Nhi tỏ vẻ mong đợi nói.

Vương Khả sững sờ:

- Hả, rất có khả năng, Độ Huyết Tự cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền! Đây là vội vàng đi kiếm tiền sao?

- Vậy bây giờ, chúng ta cứ mặc kệ sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Vương Khả, ngươi xem, Mạc Tam Sơn lại hấp tấp đi ra!

Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi vừa nghiên cứu hộp ô tuyền, vừa ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Mà giờ khắc này, Vương Khả lại ở trong văn phòng cao ốc Thần Vương số một.

Ở một bên khác, Phương Sân buồn bực, hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Tam Sơn rời đi, còn mình thì mang theo một đám thuộc hạ mặc áo bào đen bay lên trời, đi về nơi xa.

Rất nhanh, Mạc Tam Sơn đã về Thiên Lang Tông, tiếp theo dẫn theo một đám tâm phúc, đạp lên phi kiếm, khí thế hung hăng xông lên trời, bay về phía chân trời.

Mạc Tam Sơn ứng tiếng nói.

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Chúng ta cứ đứng quan sát từ xa, không đi qua, có tiện nghi thì nhặt, không tiện nghi thì chạy?

Vương Khả nhìn về phía hai người.

Ánh mắt hai người lập tức sáng lên, tinh thần tỉnh táo.

Trong một gian mật thất cao ốc Thần Vương số một.

- Ta đã chuẩn bị kỹ càng để đi, tại sao lúc này Trương Thần Hư lại tỉnh chứ?

Trương Chính Đạo cau mày nói.

- Chớ nóng vội, tin tức bên kia truyền đến, Sắc Dục Thiên cũng không lập tức công phá được Độ Huyết Tự!

Vương Khả nói.

- Thế nhưng, mỗi thời mỗi khắc đều là tiền!

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói:

- Mỗi thời mỗi khắc đều là tiền thì sao? Cũng không phải ngươi nhất định mò được!

- Ngươi mò được là được, ta có thể đi theo bên cạnh nhặt! Vận may của ngươi tốt!

Trương Chính Đạo nói.

Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái:

- Ta kiếm tiền toàn bằng bản lãnh, không dựa vào vận may!

Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi cùng tỏ vẻ kỳ lạ nhìn Vương Khả.

- Các ngươi nhìn ta bằng vẻ mặt gì vậy, có lần nào ta kiếm tiền mà dựa vào vận may chưa? Cũng không phải các ngươi không biết, người như ta vận may không tốt lắm.

Vương Khả trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo:

-...

Trương Ly Nhi:

-...

Vận may ngươi không tốt lắm? Vậy có phải chúng ta không cần sống nữa hay không, mẹ kiếp, lúc này mới bao nhiêu năm, ngươi đã vớt được nhiều tiền như vậy, đây là vận may không tốt lắm sao?

Ba người mang vẻ mặt khác nhau đi vào mật thất, lập tức nhìn thấy một đống y tá đang chăm sóc Trương Thần Hư đã tỉnh.

Cho dù đã tỉnh nhưng Trương Thần Hư vẫn còn mơ mơ màng màng.

- Chị!

Trương Thần Hư nhìn thấy Trương Ly Nhi thì kích động nói.

- Ngươi chỉ thấy chị ngươi thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận