Bất Diệt Thần Vương

Chương 1132: Phật thủ trấn Long Uyên

- Bất Giới đại sư rời khỏi Độ Huyết Tự hơn trăm năm, vẫn tọa trấn ở Chu Kinh, vì trấn thủ Long Hoàng!

Long Bà nói.

Ba người nhìn Phật Thủ Tự cách đó không xa, Bất Giới hòa thượng vĩ đại như vậy?

- Tiền bối, gia gia của ta là Trương Thiên Sư, ngươi có biết không?

Thần sắc Trương Chính Đạo khẽ động, nói.

- Ta biết! Chuyện này cũng không phải bí mật gì!

Long Bà gật đầu.

- Vậy ngươi có biết, gia gia của ta từng lưu lại di tích phong ấn gì ở thành nam Chu Kinh không?

Long Bà gật đầu.

- Hình vẽ? Ha hả, hình vẽ của các ngươi là của hai trăm năm trước rồi!

Trương Chính Đạo nhất thời kích động nói.

Trương Chính Đạo buồn bực nói.

- Đàn chuột thành nam là các ngươi dẫn đến tìm di tích của Trương Thiên Sư sao?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

Trương Chính Đạo chờ mong nói.

Long Bà cười nói.

- Đúng vậy, đúng vậy! Tiền bối, ngươi ở Chu Kinh hơn trăm năm, ngươi nhất định biết, đúng hay không?

Long Bà nhìn Trương Chính Đạo, cười nói:

- Tiền bối, mong người mau nói cho ta biết, chúng ta tìm sắp điên rồi, dựa theo hình vẽ là ở thành nam Chu Kinh này. Vì sao, vì sao chúng ta không tìm thấy?

Long Bà cười nói.

- Ta biết!

Ba người: "... !"

- Ách, tiền bối, sao ngươi biết?

- Bởi vì, ở Chu Kinh hơn hai trăm năm, từng di chuyển đến hướng nam một thời gian! Các ngươi cứ tìm ở thành nam, tự nhiên không tìm thấy dấu vết Trương Thiên Sư!

- Tuy Phật Thủ Tự đã được trùng tu, nhưng, hơn trăm năm chưa từng nhìn thấy phật thủ lớn như thế!

- Hả?

- Thạch phật kia là Bất Giới đại sư mời đến! Mục đích là trấn áp cửa vào phong ấn Long Hoàng. Thạch đá từ trên trời giáng xuống! Dân chúng đều cúng bái, kiến tạo Phật Thủ Tự ban sơ, hương khói cường thịnh, chậm rãi đưa vào thành trì Chu Kinh.

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

- Chu Kinh nam di rồi? Vì sao?

Ba người Vương Khả: "... !"

Long Bà giải thích.

- Phía dưới thạch đá!

- Bởi vì Phật Thủ Tựt Long Bà giải thích.

Chu Kinh cũng nam di một khoảng cách!

Long Bà giải thích.

- Gia gia ta lưu đồ vật nơi này... !

Mọi người ngờ vực.

Vương Khả gật đầu.

- Đương nhiên, năm trước, Bất Giới hòa thượng còn triệu hoán Đặc... không gọi về thạch phật, gọi ra pháp tượng nguyên thần Như Lai Phật Tổ đại chiến Ô Hữu Đạo! Tuy thạch phật kia đã nát bét nhưng vẫn bò trong hầm ngầm, chỉ có phật thủ còn vẹn nguyên!

Long Bà chỉ vào phật thủ thật lớn cách đó không xa.

Mình đã tìm hơn một tháng, không thể ngờ ở ngay dưới chân mình!

- Bất Giới hòa thượng khốn kiếp, hắn không nói sớm, hại chúng ta tìm lâu như vậy!

Trương Thần Hư tức giận nói.

- Đúng vậy, hèn gì Bất Giới hòa thượng gần đây cứ tránh né chúng ta thế nào, thì ra là có tật giật mình! Mẹ nó! Hại chúng ta tốn bao nhiêu tiền chiêu đãi đám chuột của Thử Vương!

Trương Chính Đạo cũng tức giận nói.

- Việc này, các ngươi biết là được rồi, ngàn vạn lần đừng nói ra!

Long Bà bỗng nhiên cười khổ.

- Yên tâm, ngươi đã có đại ân với chúng ta, chúng ta làm sao bán đứng ngươi?

Trương Chính Đạo vỗ ngực cam đoan.

- Không được, ta phải hồi rõ ràng, Long Bà không nói, ta phải đi hỏi Bất Giới hòa thượng, có thể nào ảnh hưởng cảm tình của bọn họ! Lỡ như Long Bà muốn hãm hại ta thì sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Vương Khả, ngươi để ý điều này làm gì? Tìm được vật cần là được rồi, còn phải đa tạ Long Bà nữa!

Vương Khả này sao quan tâm chút tiểu tiết như vậy?

Long Bà buồn bực nói.

- Ách, ta cũng không chú ý! Đã nói sẽ giữ miệng rồi! Các ngươi cứ xem như không nghe thấy! Người già rồi, thích dong dài hai câu!

"Ách!" Trương Chính Đạo sửng sốt.

Sắc mặt Long Bà xấu hổ, cũng không giải thích.

- Vương Khả, sau này chúng ta chất vấn Bất Giới hòa thượng là được rồi! Long Bà không tất yếu gạt chúng ta!

Trương Thần Hư nhíu mày nói.

- Đúng vậy, không có đạo lý! Đây không phù hợp logic! Bất Giới hòa thượng thực hiện sứ mệnh che giấu, tiền bối Long Hoàng lại bóc trần hắn! Còn nói ái mộ hắn, đây không phải là vấn đề rõ ràng sao?

Vương Khả nhíu mày nói.

Sắc mặt Long Bà cứng đờ. Đến lúc này rồi, ta nói cho các ngươi bí mật không tốt? Ngươi còn quan tâm gì đến logic.

- Tiền bối, vì sao ngươi lại nói với chúng ta?

Vương Khả nhìn Long Bà.

Vương Khả trừng mắt nói.

- Long Bà không phải theo đuổi Bất Giới hòa thượng sao? Theo đạo lý, bọn họ phải một lòng. Nhưng Long Bà lại bóc trần Bất Giới hòa thượng!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Vương Khả, Long Bà giúp ta ân lớn như vậy, ngươi còn hỏi làm gì?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Tiền bối, vì sao ngươi nói với chúng ta những chuyện này?

Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc mặt Long Bà khó coi:

- Các ngươi vừa rồi đã đáp ứng ta, không nói cho Bát Giới hòa thượng!

- Là Trương Chính Đạo đáp ứng, ta không có đáp ứng!

Vương Khả lắc đầu.

- Long Bà, ngươi đừng nhìn ta như vậy, tuy ngươi nói với chúng ta rất nhiều, nhưng Bất Giới hòa thượng là công nhân cũng là người bạn của ta, ta cũng không thể gạt hắn? Ta mới quen ngươi, chỉ là quan hệ xã giao, dù sao cũng không thể kết bè làm hại bạn bè!

Việc này, ta khẳng định phải nói cho Bất Giới hòa thượng! Hơn nữa, chúng ta ở đây ăn bát mì, ngươi còn đòi tiền! Cũng xem như không có giao tỉnh gì?

Vương Khả trịnh trọng nói.

Bởi vì ta thu tiền ngươi một chén mì, ngươi đã bán đứng ta rồi!

Tiền một chén mì thôi, ngươi có cần đến mức vậy không?

Phật Thủ Tựt Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư vây quanh Bất Giới hòa thượng.

Bất Giới hòa thượng cười khổ:

- Long Bà không nói dối, nhưng, các vị, không thể đi xuống!

- Vì sao? Bất Giới hòa thượng, ngươi biết rõ đây là bảo tàng gia gia lưu cho ta, ngươi lại giả vờ không nhìn thấy? Long Bà đã nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi dựa vào cái gì ngăn cản ta?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Dưới thạch phật là cửa phong ấn Long Hoàng, ta lấy phật hiệu mời đến thạch phật mới trấn thủ được nơi này, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thả ra Long Hoàng, vậy hậu quả thật không tưởng nổi!

Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.

- Trương Chính Đạo, gia gia ngươi cũng thật là, vì sao đặt bảo tàng cuối cùng ở đây, đây không phải có bệnh sao!

Vương Khả trừng mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận