Bất Diệt Thần Vương

Chương 1176: Thần thức nguyên lý

- Ta vì dân trừ hại, làm sao lại xui xẻo? Lại nói, chuyện ngày đó, ta đã làm xong, ta sắp xếp đại biểu tỷ nhanh chóng sửa chữa Chu Kinh! Hiện tại Bất Giới Hòa Thượng lại tiếp quản Độ Huyết Tự một lần nữa, trở thành chủ trì Độ Huyết Tự, hiện tại trong Thập Vạn Đại Sơn, còn có ai dám tìm ta gây phiền phức?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi thật đúng là tâm lớn!

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.

- Không phải ngày đó ngươi cũng ở kia sao? Dùng Bổ Thiên Thạch lấp miệng vực sâu là được rồi, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình, Chu Hồng Y về Ma Long đảo của hắn, Long Bà mang theo hai người thực vật Cung Vi, Thánh Tử rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tiến về cái gì mà Luân Hồi Hoàng Triều, Sắc Dục Thiên không yên lòng về Cung Vi, nên đã đi theo, ngươi còn muốn thế nào? Ta để Trương Thần Hư chỉnh đốn lại Kim Ô Tông một lần nữa! Bây giờ còn có tình huống gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đến cùng Long Hoàng chết như thế nào, ngươi còn chưa nói rõ!

Trương Chính Đạo nói.

Vương Khả trợn mắt.

- Làm gì?

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.

Trương Chính Đạo vội vàng nói.

Trương Chính Đạo nhìn thấy chuôi kiếm phổ thông này, thì sắc mặt trở nên khó coi.

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Ta đã nói rõ, lúc ấy ta trảm hắn, ngươi xem, ta dùng chuôi kiếm này này!

Vương Khả trợn mắt hỏi.

- Ngươi làm như này là coi chúng ta đều là đồ đần sao?

Vương Khả tùy tiện lấy ra một thanh trường kiếm.

- Thi thể Long Hoàng đâu?

Vương Khả gật đầu một cái.

- Không tin thì thôi!

- Dựa vào cái gì? Thử Vương chẳng hề làm gì, ngươi cho hắn Long Hoàng chi huyết làm gì? Ta chiến đấu gần chết, ngươi lại không cho ta?

- Ngươi đưa máu của Long Hoàng cho Thử Vương?

- Máu của Long Hoàng chảy gần hết, chỉ còn thừa lại một chút, nên ta cho Thử Vương rồi!

Trương Chính Đạo lộ vẻ buồn bực nói.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa bịp một chút đồ từ ta? Đừng có nằm mơ, coi như ta không đập, ngươi cũng đừng hòng!

- Các ngươi không nghe ta chỉ huy, còn có mặt mũi đòi chỗ tốt với ta? Trước đó Chu Lâm muốn cướp đoạt những cái pháp bảo công đức kia rời đi, là Thử Vương giúp ta ngăn lại, hắn có đại công lao, con người của ta thưởng phạt phân minh, đã nói trọng thưởng cho Thử Vương, tự nhiên sẽ cho hắn phần thưởng lớn!

Vương Khả nói.

Trương Chính Đạo buồn bực nói.

- Nhục thân Long Hoàng đâu?

Ngươi đã gom đủ hai mươi tư viên Định Hải Châu?

Trương Chính Đạo:

Hắn nên có được Long Hoàng chỉ huyết!

Vương Khả trợn mắt nói.

Đập nhiều pháp bảo công đức như vậy, chính Vương Khả cũng đau lòng, nhưng muốn đau lòng cũng phải có mệnh mới đau lòng được, nếu lúc ấy bản thân chân chờ một chút, bản thân sẽ bị hoả táng, không phải nhiều tài vật hơn nữa cũng là làm lợi cho người khác sao?

- Lại nói, không phải ta còn chiếm được tám viên Định Hải Châu sao? Ta cũng không thua thiệt!

- Nói đến những cái pháp bảo công đức kia, ta liền... ! Ngươi biết những cái pháp bảo công đức kia trân quý cỡ nào không? Ngươi có biết ở bên ngoài có thể bán được bao nhiêu tiền không? Tại sao ngươi vì một chút công đức, lại đập vỡ toàn bộ!

- Hải Sắc mặt Trương Chính Đạo trở nên cứng đờ.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Cũng không phải của ngươi, ngươi kích động cái gì!

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Ăn rồi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ăn? Không phải lúc đó ngươi lộ vẻ ghét bỏ sao? Tại sao ngươi lại ăn? Lại nói, làm sao ngươi ăn hết được, nhiều như vậy, nhiều thịt rồng như vậy!

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Ai nói ta ăn? Ta phát cho đám thuộc hạ rồi, nhiều thịt rồng như vậy, ta làm sao ăn được!

Vương Khả nói.

- Ngươi cho đám thuộc hạ của ngươi ăn?

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo nói.

- Ý ta nói là người Thập Vạn Đại Sơn bên ngoài!

Trương Chính Đạo sầm mặt lại, Thánh Tử là người thực vật, làm sao phản đối?

Vương Khả trợn mắt nói.

Long Bà, Thánh Tử đều không phản đối, còn có ai dám nói nhảm?

- Cái gì mà làm sao? Chiến lợi phẩm của ta, ta phân chia thì sao?

- Đương nhiên, cùng hưởng ân huệ, nhân vật cấp cao của công ty và một số nhân viên nòng cốt đều có phần! Nếu ngươi không muốn, có thể trả cho ta!

Vương Khả nói.

- Nói đùa gì vậy, cái này là của ta, ta vì công ty Thần Vương lao tâm khổ tứ, đây là phúc lợi của ta!

Trương Chính Đạo lập tức thu vào.

- Dù sao ta cũng không ăn, để thời gian lâu, thịt sẽ bốc mùi, còn không bằng cho các ngươi nếm thử!

Vương Khả thuận miệng nói.

Vẻ mặt Trương Chính Đạo trở nên cứng đờ, ta vừa mới nghe được cái gì? Ngươi không ăn? Vì sao?

- Thế nhưng, Vương Khả, ngươi phân chia thịt rồng xong, tiếp theo ngươi làm sao?

Trương Chính Đạo cau mày nói.

Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.

- Thật sự là thịt rồng?

Trương Chính Đạo lập tức lục soát phúc lợi mới nhận được tháng này, bên trong có một cái hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra, từng đợt kim quang chiếu sáng.

- Hải Trương Chính Đạo sững sờ.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Đúng vậy, phúc lợi công ty, hẳn là ngươi cũng có phần, ngươi chưa lấy được sao?

- Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn?

Vương Khả cau mày nói.

- Đúng vậy, ta đoán hiện tại tin tức ngươi trảm sát Long Hoàng, đang lấy tốc độ điên cuồng truyền ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn một mực chú ý đối với nơi này, đối với Long Hoàng càng là hết sức chú ý, nhất định sẽ phái người đến điều tra, đến lúc đó ngươi giải thích thế nào?

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Giải thích cái rắm! Dựa vào cái gì phải giải thích với bọn hắn!

Bọn họ không có bản lĩnh đồ long, còn dám tới trước mặt ta ồn ào, chọc vào ta, ta sẽ trảm luôn bọn họ!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi có thể giết họ giống như Long Hoàng sao?

Trương Chính Đạo hỏi.

Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ, có vẻ như bản thân không thể, cái Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm này, cần công đức mới có thể phát uy, chính ta cũng không đủ công đức dùng, nếu làm một lần nữa, không phải là ngồm củ tỏi sao?

- Ách, yên tâm, ta đã sắp xếp Thiết Lưu Vân đi mời viện binh rồi!

Vương Khả lập tức nói.

- Viện binh?

Trương Chính Đạo sững sờ.

- Đúng rồi, ta phải bảo Thiết Lưu Vân nhanh chóng tiến ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đi tìm Mộ Dung Lão Cẩu, tìm sư tôn, sư huynh của ta, không được, ta còn muốn phái người đi thông báo Ma Tôn, đến lúc đó một đám đại lão bảo vệ ta, hẳn là không người nào dám tìm ta gây chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận