Bất Diệt Thần Vương

Chương 1972: Khuyên Ác Hoàng nhất thống Ma Đạo

Hiện giờ Tiên Nhân thoát khốn, nói không chừng sẽ có cường giả từ Thần Châu khác đến, người từ bên ngoài tới có thể gây ra nguy hại gì cho Long Ngọc hay không? Thần muốn phòng ngừa chu đáo, không cho người ngoài đến làm càn ở Trung Thần Châu!

Lời Hoàng Thượng chính là Thiên mệnh! Cho dù ai tới cũng phải quỳ trước Hoàng Thượng! Như vậy, Hoàng Thượng bảo hộ Long Ngọc mới có thể an toàn tuyệt đối!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Ác Hoàng thần sắc phức tạp nhìn về phía Vương Khả, ngươi đối với Long Ngọc... cũng quá mức bảo hộ đi?

- Hoàng Thượng, không phải ta cẩn thận! Mà là Đại Đế vị tác động nhân tâm, có lẽ Vương Cô Sơn Tiên Nhân không để bụng Đại Đế vị trong cơ thể Long Ngọc, nhưng người ngoài thì sao?

Nếu người ở Thần Châu khác biết Đại Đế vị đang ở trong cơ thể Long Ngọc, liệu có trăm phương ngàn kế tìm cho ra Long Ngọc hay không? Hoàng Thượng, Long Ngọc bế quan mấy năm đó, thứ ngài đối mặt không chỉ có nội mà còn có ngoại! Không chỉ có Chính Đạo, mà còn có Ma Đạo! Không chỉ có Trung Thần Châu, mà còn có Thần Châu khác! Không thể coi khinh được!

Vương Khả giải bày.

- Hừ, ngươi cho rằng chỉ trong thời gian mấy năm là có thể chấp chưởng Tứ Đại hoàng triều?

Ác Hoàng thần sắc phức tạp nhìn Vương Khả. Ngươi thật sự không muốn nhất thống Ma Đạo? Mượn tay ta chấp chưởng toàn bộ Trung Thần Châu Ma Đạo?

- Được! Vì Long Ngọc, trẫm liền nhất thống Ma Đạo mấy năm!

- Ôi, Hoàng Thượng, ngài giỡn chơi gì thế? Thủ hạ của ta toàn là một đám tu vi yếu nhớt, vệ sĩ của ngài có thể giám thị thủ hạ của ta mà, sao bọn họ nhất thống Ma Đạo được đây?

Vương Khả nói.

Vương Khả híp mắt nhìn Vương Khả:

Vương Khả tức khắc hưng phấn nói.

- Thứ Hoàng Thượng thiếu chính là nhân tài quản lý, phương điện này, đúng lúc thủ hạ ta có rất nhiều, Thập Vạn Đại Sơn Tam Đại Vương Triều đào tạo vô số nhân tài quản lý, chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, bọn họ liền có thể để Hoàng Thượng sử dụng, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp nhận các chức quan của Tứ Đại hoàng triều! Hoàng Thượng chỉ cần trang bị cho bọn hắn một đám vệ sĩ thật cường đại là được.

Ác Hoàng trầm giọng nói.

- Ngươi muốn thay đổi toàn bộ quan viên Ma Đạo thành người của ngươi? Dã tâm ngươi lớn nhỉ, muốn chấp chưởng toàn bộ Ma Đạo?

Vương Khả nói.

- Hoàng Thượng, hết thảy vì Long Ngọc! Ta cũng là muốn chế tạo một phòng ngự tường đồng vách sắt, để Hoàng Thượng có thể sai sử như cánh tay của mình, bảo hộ Long Ngọc bằng mọi cách mà thôi!

- Đúng rồi, Hoàng Thượng, đối với đám người Ma Thập Tam, Tứ Đại Liên Hoàng thì...

Vương Khả tức khắc nói.

Ánh mắt Vương Khả đầy vẻ chờ mong.

- Hoàng Thượng anh minh!

- Hừi Ác Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Như thế, đi thôi!

Vương Khả lập tức vỗ ngực, hưng phấn nói.

- Ngươi đi Đại Thiện hoàng triều? Ngươi đi ngay lúc này?

Ác Hoàng nói với Vương Khả.

Vương Khả gật gật đầu.

- Bọn họ là thuộc hạ của phu quân trẫm, chỉ cần không xúc phạm trẫm, tự nhiên trẫm sẽ không khó xử bọn họ. Nhưng, rốt cuộc trước kia bọn họ từng đả thương Long Ngọc, như vậy, Vương Khả, nếu ngươi có năng lực thì hãy đi đối phó bọn họ, thế nào?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta vừa mới đắc tội Vương Cô Sơn Tiên Nhân, hiện tại ta trở về, nhỡ đâu Vương Cô Sơn tìm ta gây phiền toái thì sao? Đó không phải là kiếm thêm chuyện cho Hoàng Thượng ư? Ta đi Chính Đạo nằm vùng cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.

Đám người Ác Hoàng, Hoàng Thiên Phong, Chu Hồng Y đều trợn mắt lên nhìn Vương Khả. Nằm vùng? Ngươi bây giờ còn có mặt mũi nói mình là nằm vùng? Ngươi xem người khác đều là kẻ mù sao?

- Hoàng Thượng yên tâm, hiện tại ta đã là Võ Thần cảnh! Bọn họ cũng là Võ Thần cảnh, việc xử lý bọn họ cứ giao cho ta là được!

Ác Hoàng không vui.

Ngươi không sợ chết sao? Trước đó phu quân đã phát hiện ra Ma khí của ngươi, hơn nữa còn khẳng định đó là sơ đại Ma khí, cũng chính là Tà Ma mà Đại Ma Vương tự mình dẫn độ. Ngươi còn dám trở về, không sợ chết sao?

- Đúng vậy, ta phải về đại Thiện Hoàng triều, củng cố một chút thân phận nằm vùng của mình!

Vẻ mặt Ác Hoàng trở nên cổ quái, ngươi mới bước vào Võ Thần cảnh thôi, bọn họ đã là Võ Thần cảnh đỉnh, ngươi lấy đâu ra cái tự tin đó?

Vương Khả nói.

- À, Hoàng Thượng à, ngươi mang đám lão Chu đi trước đi, ta còn phải đi Đại Thiện hoàng triều một chuyến.

Ác Hoàng trầm giọng nói.

Mọi người: -... !

Ngươi muốn tốt cho mọi người? Ngươi đây là đi tìm đường chết thì có!

Nhưng mà, Vương Khả nói cũng đúng, Vương Khả đã tát Vương Cô Sơn một cái, Tiên Nhân lại là kẻ cao ngạo, không có khả năng tha thứ ngay lập tức, lúc này mà đến Ác Thần đô, không phải là tìm chết ư?

Ác Hoàng mang theo Long Ngọc đi rồi!

Không phải Vương Khả không muốn đi theo đến Ác Thần đô, chủ yếu là do thái độ của Vương Cô Sơn không rõ ràng, lúc này mà đi chẳng phải tự tìm ngược ư? Huống chỉ có đi cũng không thấy được Long Ngọc, còn không bằng không đi, chờ thêm một thời ian, khi nào thái độ Vương Cô Sơn hòa hoãn lại hằng nghĩ cách 8 8 gsng ứng đối tiếp.

- Haizzz, ta đây là xung khắc với cha vợ sao? Khi nào mới dễ thở hơn chút đây?

Vẻ mặt Vương Khả cực kỳ buồn bực.

Ong!

Hai cây Như Ý Thần Châm trong tay Vương Khả chầm chậm run lên, ban nãy Ác Hoàng mới vừa ném chúng cho Vương Khả.

- Các ngươi đừng có gây với ta, ta cũng đâu có cách? Là do Ác Hoàng tự ý quyết định chứ có phải Long Ngọc đâu? Các ngươi gấp với ta làm gì? Chờ Long Ngọc xuất quan, ta lại khuyên Long Ngọc mang các ngươi tu luyện.

Vương Khả nói.

Ong!

Dường như hai cây Như Ý Thần Châm không quá vừa lòng, vẫn rung lên ong ong như cũ.

- Các ngươi đừng có hối thúc ta, tuy rằng hai người các ngươi không nói được, nhưng không đến Ác Thần đô cũng đều là vì tốt cho các ngươi. Đâu phải các ngươi không thấy đâu? Cha vợ của ta nào phải hạng tử tế gì, nếu các ngươi đi, nói không chừng cũng không xong!

Vương Khả trấn an Như Ý Thần Châm.

- Vương Khả, ngươi nói ai không phải hạng tử tế?

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở phía sau Vương Khả.

Vương Khả biến sắc mặt, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiện Hoàng và Tam Đại Chiến Thần đều có mặt, đang từ xa nhìn mình chằm chằm, ngoài ra còn có một đám Chiến Thần Điện Chiến Tướng, thậm chí còn có hai người đang ngồi trên bảo tọa nghỉ ngơi, là một lão nhân và một nữ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận