Bất Diệt Thần Vương

Chương 95: Quá khứ của Vương Khả (2)

- Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Từ xưa tới nay quân vương chính là người cô đơn! Vương Khả, ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc đầu ta không hạ sát thủ với Vương gia các ngươi! Ta không có lỗi với ngươi, là ngươi làm phản, có lỗi với ta!

Chu Yếm trầm giọng nói.

- Con bà nó, ngươi lừa gạt ai vậy? Lại nói tới tên đầu bếp của phủ ta, có phải ngươi đã hạ mệnh lệnh cho hắn, hạ độc vào trong thức ăn ở yến hội của Vương gia chúng ta hay không? Ngươi cho rằng tại sao ta lại vô duyên vô cớ tạo phản cơ chứ? Con bà nó, nếu như ngươi không muốn hại cả nhà ta thì ta tạo phản làm cái gì cơ chứ?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Tên đầu bếp kia?

Chu Yếm sầm mặt lại, hỏi.

- Năm đó là ta cố ý đểhắn bị ngươi thu mua! Ngươi thực sự cho rằngngươi có thể thu mua được người của ta hay sao?

Vương Khả dùng giọng khinh thường nói.

Vương Khả nhìn về phía Chu Yếm rồi hỏi.

- Vậy tại sao ngươi lại lăn lộn thảm như vậy?

- Đệ tử tiên môn?

Chu Yếm kiêu ngạo nói.

- Ta trốn? Tạo phản không có tác dụng sao? Ha ha, Chu Yếm, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện lúc trước ta mang binh vây quanh vương cung, khi đó ngươi đang run lẩy bẩy ngồi ở trên ngai vàng? Ta trốn sao? Hôm đó, nếu không phải bỗng nhiên xuất hiệnđệ tử tiên môn đến cảnh cáo ta thì sao ta có thể rời khỏi Đại Thanh vương triều được cơ chứ?

-... !

- Vậy chuyện ngươi tạo phản thì sao? Năm đó ta đã ngồi vững ở trên phiến giang sơn này! Ngươi tạo phản còn có tác dụng gì nữa chứ? Cuối cùng không phải ngươi vẫn phải chạy trối chết đó sao?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Vương Khả lạnh lùng nói.

Chu Yếm trầm giọng nói.

- Ngươi nói không sai, thúc tổ của ta có địa vị cực cao ở trong tiên môn! Không chỉ có ta mà hai vương triều kia cũng như vậy. Nếu không có tiên môn đứng sau lưng thì làm sao có thể có được giang sơn to lớn này cơ chứ? Hơn nữa, tiên môn chính ma hai đạo, ta đều có hậu trường!

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Không có đệ tử tiên môn nhúng tay thì Đại Thanh đã sớm đổi chủ. Người làm quân vương như ngươi quá bạc tình bạc nghĩa! Ngươi biết lúc trước ta tạo phản đã có bao nhiêu quan viên đưa bái thiếp tới không? Ngươi không được lòng bọn họ! Diệt sát thân nhân, lại giết trung thần, vì tư dục mà không quan tâm tới dân chúng đang bị thiên tai. Bọn họ đã sớm oán than từ lâu rồi. Năm đó ta tạo phản, từ trên xuống dưới đều ủng hộ ta. Đáng tiếc, ta tính toán mọi thứ lại không tính tới một việc. Lại có tiên môn bảo vệ Đại Thanh vương triều! Hiện giờ ta đã hiểu, là dotổ tiên ngươi tích đức cho nên mới được tiên môn phù hộ?

Mà lời của Vương Khả cũng đã đâm vào chỗ đau của Chu Yếm, đây cũng là chuyện khiến cho Chu Yếm phải oán than mỗi ngày. Bối cảnh tiên môn của hắn chẳng những không cho hắn công pháp tu hành mà còn không cho đệ tử tiên môn dạy hắn? Bọn họ cho rằng ta làm quân vương của phàm nhân là đã đủ rồi sao? Ta muốn trường sinh!

Chu Yếm:

- Có bối cảnh ở tỏng tiên môn, tại sao tu vi của ngươi lại kém như vậy chứ? Lúc ta rời khỏi đây, ngay cả Tiên Thiên cảnh ngươi cũng không đạt tới! Thậm chí còn tu luyện công pháp của võ lâm?

Vương Khả lắc đầu nói.

Chu Yếm lạnh lùng nói.

Vương Khả cười khẽ nói.

Vương Khả cười nói.

Chuỗi niệm châu của U Nguyệt công chúa? Là niệm châu mà Tương Tư Châu cảm ứng thấy, sao nó lại ở trên cổ tay của Chu Yếm cơ chứ?

- Ta hiểu rồi, hẳn là bối cảnh tiên môn phía sau ngươi muốn bảo vệ chi huyết mạch này của ngươi! Để cho huyết mạch Chu thị các ngươi kéo dài hương hỏa. Vừa vào tiên môn sâu như biển, một khi chọn trận doanh chính ma hai đạo thì nhất định sẽ có nguy hiểm mang tính diệt chi tộc! Ồ, cũng chính là giúp cho các ngươi hưởng hết phú quý nhân gian!

Bầu rượu này cũng không phải là thứ tốt gì mà là kịch độc. Trong khoảng thời gian này, Chu Yếm giết hại đệ tử tiên môn chính đạo ở trong cung điện dưới lòng đất, làm cho có vô số tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Một khi có động tĩnh lớn, nhất định sẽ có thị vệ đến đây điều tra. Mà mỗi một lần, Chu Yếm đều sẽ ban cho bọn họ một chén rượu, hạ độc chết những thị vệ kia. Hắn dùng chuyện này để chấn nhiếp những người khác ở bên trong vương cung, làm cho tất cả mọi người đều biết rằng, người nửa đêm nửa hôm đến tẩm cung vương hậu quấy rầy, nhất định sẽ phải chết! Bằng không, hôm nay thị vệ nghe tiếng mà đến, bản thân hắn còn có thể quát tháo một hai. Thế nhưng ngày mai Tần phi và cung nữ tới đây thì sao? Sau đó lại là các đại thần chạy tới tìm hiểu thì hắn phải làm gì để cản bọn họ lại đây?

Thấy Vương Khả tiếp chén rượu kia, Chu Yếm cũng sáng mắt lên.

Trong lòng Vương Khả cảm thấy nặng nề, hắn nuốt lời muốn nói xuống bụng, tay tiếp nhận chén rượu kia.

- Vậy thì sao chứ? Ngươi còn không bằng cả ta! Không phải năm đó ngươi vẫn bị đệ tử tiên môn dọa, mang theo toàn tộc rời khỏikhu phàm nhân hay sao?

- Bái vào tiên môn sao? Đó là chuyện tốt nha. Dù sao chúng ta cũng là người quen biết cũ. Hôm nay ngươi trở về, để ta mời ngươi một chén!

Chu Yếm đưa chén rượu trong tay cho Vương Khả.

Lúc đầu Vương Khả còn muốn nói gì đó thế nhưng lại chợt nhìn thấy chuỗi niệm châu ở trên cổ tay của đối phương.

- Năm đó đúng là ta không có cách nào tranh đoạt thiên hạ nữa. Thế nhưng mấy năm nay ta cũng đã nghĩ thông suốt, tranh thiên hạ thế gian thì có tác dụng gì cơ chứ? Mấy chục năm sau còn không phải là một nắm đất vàng hay sao? Chỉ có bước vào tiên môn, tu được thuật trường sinh mới là chuyện quan trọng nhất!

- Nhờ vận khí ta đã bái vào làm môn hạ tiên môn, sẽ tu tiên, từ đó có được thuật trường sinh! Nhân gian phàm thế sao? Ta đã coi thường từ lâu rồi!

Chu Yếm cau mày nói.

- Vậy chẳng lẽ ngươi đã tìm được con đường trường sinh?

Bất kỳ một ai đều không thể tiến vào tẩm cung, bởi vì một khi phát hiện ra bí mật của địa cung, khi đó bản thân hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Sau khi ban cho mấy người được chết, rốt cuộc cũng không còn ai dám xông loạn vào trong tẩm cung của vương hậu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận