Bất Diệt Thần Vương

Chương 2163: Ta là Hoàng Giác

Cứ như thế, một bên nhanh chóng rời đi, bên kia cũng nhanh chóng đuổi theo, chỉ có Hoàng Giác đang bị Ma Nhị nắm trong lòng bàn tay, lúc này dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

- Là các ngươi hả? Các ngươi tới cứu ta sao? Không đúng, hiện tại ta đang là..., hai vị, trên người các ngươi đều phát ra hào quang ư? Thế mà các ngươi lại là tiên nhân hả? Thật tốt quá, các ngươi là tiên nhân, tên Vương Khả kia chết chắc rồi, sao các ngươi không nói sớm! Hai vị, các ngươi chạy làm gì vậy, mau quay lại giết chết Vương Khả đi chứ! Hoàng Giác kêu lên một cách kích động.

Ma Nhị và Ma Tam đang phi hành liền trừng mắt nhìn 'Vương Khả' trong tay. Ngươi đang nói tào lao gì với chúng ta đấy hả?

Ngươi không phải chính là Vương Khả sao?

Hoàng Giác thấy hai người đang nhìn mình như một kẻ ngốc, lập tức đã biết lí do tại sao rồi.

- Hai vị thượng tiên, ta không phải là Vương Khả, ta là Hoàng Giác, ta là Hoàng Giác!

Hoàng Giác kích động kêu.

- Vương Khả, ngươi đang nói mắt ta mù sao? Ngay cả ngươi là Vương Khả hay là Hoàng Giác cũng không phân biệt được hả?

Trong lúc đang phi hành, Ma Nhị lơ đãng liếc mắt nhìn 'Vương Khả; bỗng nhiên cả người chợt sững lại: - Người đâu rồi? Không thể nào, kẻ nào có thể trộm người từ trong tay ta chứ?

Ma Tam trừng mắt kêu lên.

Tuy nhiên, cũng không cần Hoàng Giác giải thích, bởi vì thời gian trôi qua, ánh sáng màu đỏ trên người Hoàng Giác cũng từ từ mờ đi, nhưng toàn bộ Tiên Lực của Thỏ Thần Trượng đều đã được sử dụng hết rồi.

- Ma Nhị, ngươi làm gì vậy? Còn không mau đi?

Hoàng Giác: "... !"

Ma Tam cúi đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy 'Vương Khả' bị Ma Nhị túm trong tay đã biến thành Hoàng Giác.

Ma Nhị lạnh lùng nói.

- Hắn, hắn, hắn thay đổi rồi! Vương Khả hắn đã thay đổi!

Làm sao bây giờ? Ta phải giải thích như thế nào đây?

- Đúng vậy, nếu ngươi là Hoàng Giác, lão tử sẽ móc hai con mắt của ta ra! Ma Tam trợn mắt nói.

Ma Nhị lập tức dừng lại trên một vùng biển rộng hét lên với vẻ kinh hãi. Ma Tam đang bay về phía trước nhìn thấy Ma Nhị không bay tới, cũng sửng sốt một lát rồi bay trở lại.

Bùm!

VùiI Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, hiệu quả thôi miên biến mất hoàn toàn ngay lập tức, vốn dĩ đang là 'Vương Khả' đột nhiên biến thành Hoàng Giác.

Thiện Hoàng từ phía xa xa cũng đang bay đến gần.

Ma Nhị cả kinh thét lên.

Ma Tam dụi dụi con mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ma Nhị sầm mặt lại.

Ma Tam: '.. ! ' Hai người cùng nhau nhìn Hoàng Giác trong lòng bàn tay của Ma Nhị.

Thiện Hoàng ở phía xa cũng trố mắt ra hỏi với vẻ không thể tin nổi.

Thiện Hoàng trừng mắt lên quát.

- Vậy vừa rồi, trong lúc nguy cấp ấy, khi mà Ma Nhị và Ma Tam đang muốn bức Vương Khả ra ngoài, tại sao ngươi lại muốn đi ra làm thế thân cho Vương Khả?

- Sao các ngươi không bay nữa thế? Vương Khả đâu rồi? Các ngươi ném Vương Khả đi đâu rồi?

- Đúng vậy, vừa rồi tại sao ngươi lại muốn giúp Vương Khả?

Ta đi ra làm thế thân cho Vương Khả khi nào vậy chứ?

Hoàng Giác: ".. !"

Ma Nhị: ".. !"

- Hai vị thượng tiên, ta thật sự là Hoàng Giác, ta không phải là Vương Khả, vừa rồi chỉ là ta đã dùng tiên khí Thỏ Thần Trượng để thôi miên tất cả mọi người, ta mới có thể thoát ra ngoài được, ta có mối thù không đội trời chung với Vương Khả, các ngươi cũng biết mà, các ngươi kiểm tra ta đi, các ngươi kiểm tra ta đi!

Hoàng Giác sốt sắng giải thích.

Thiện Hoàng cách đó không xa trừng mắt nhìn về phía Hoàng Giác.

- Không đúng, lúc trước người mà ta nhìn thấy chính là Vương Khả, tay ta cũng không hề buông ra, không thể nào bị đánh tráo được, trừ phi, Vương Khả biết dùngthuật biến hóa!

- Đây là Vương Khả ư?

Ma Tam trợn mắt hỏi.

- Vương Khả, ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Hoàng Giác, thì bọn ta sẽ không nhận ra ngươi sao?

Ma Nhị trợn mắt hỏi.

- Lễ nào, ngươi đã làm hòa với Vương Khả rồi hả?

Thiện Hoàng cau mày hỏi.

- Ta không có, ta và Vương Khả có mối thù không đội trời chung!

Hắn và Trương Lý nhi đã giết nhi tử của ta, lại còn tiêu diệt một đám Nguyên Thần phân thân của ta, khiến cho ta thân bại danh liệt, ta muốn hắn chết!

Hoàng Giác gào lên.

Ma Nhị và Ma Tam ngược lại không quan tâm đến lời thề thốt của Hoàng Giác, mà ánh mắt càng ngày càng đỏ lên.

Vừa rồi, bọn ta sắp bức được Vương Khả đi ra rồi, bọn ta đã sắp bắt được Vương Khả rồi, thế nhưng ngươi lại đột ngột xuất hiện gánh trách nhiệm thay cho Vương Khả? Đây là ngươi cố ý, nhất định là cố ý, bằng không thì làm sao bọn ta có thể rơi vào bẫy của Vương Khả được?

- Ngươi muốn chết! Ngươi thế mà lại dám cùng Vương Khả lừa gạt ta hả?

Ma Nhị gần lên dữ tợn.

- Ta không có!

Hoàng Giác hoảng sợ phủ nhận.

Thiện Hoàng đứng cách đó không xa, nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận