Bất Diệt Thần Vương

Chương 1108: Sống lại trong tịch diệt

Điền Sư Trung ghen tị nói.

- Bởi vì công pháp Phật môn Ma Tôn tu luyện là "Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn Công", là công pháp cao cấp nhất Phật môn, không phải một trong!

Tử Bất Phàm nói.

- Điền Sư Trung: "... !"

- Từ đầu đến cuối, vẫn là Ma Tôn luôn giúp ta! Ai! Ta là nghĩ sai rồi, ta không nợ Long Hoàng cái gì, ta nợ chính là Ma Tôn!

Tử Bất Phàm cười khổ.

- A di đà phật!

Từ trong nguyên thần Như Lai Phật Tổ của Tử Bất Phàm, nguyên thần Như Lai Phật Tổ tịch diệt sống lại có vẻ nhỏ bé, nhưng quanh thân đều là kim quang lưu ly, giống như càng sáng chói mắt.

- Thối lắm, phương pháp tịch diệt sống lại, ta vốn cũng biết, còn cần ngươi dạy? Nguyên thần tiểu phật tổ mới của ngươi hấp thu lực lượng phật tính của nguyên thần đại Phật tổ của ngươi là được rồi, còn giành lực lượng của nguyên thần Phật tổ ta, còn muốn tranh giành Canh Kim Chi Hỏa, ngươi nằm mơ, mau dừng tay!

Từng chút từng chút, thân hình của Tử Bất Phàm không ngừng sống lại trong cơ thể kim ô dần khô quắt.

- Điền Sư Trung, ta dạy ngươi phương pháp tịch diệt sống lại, thu Canh Kim Chi Hỏa của ngươi thì sao?

Tử Bất Phàm bởi vì có Đại Nhật Như Lai Thần Công chính bản, lúc này tịch diệt sống càng lúc càng nhanh. Trong huyết nhục mơ hồ, vẫy tay một cái, vòng tay trữ vật bay ra, một kiện áo choàng khoác lên nửa người tịch diệt sống lại, phía dưới đang không ngừng tạo ra hai chân.

- Tiểu phật luân tịch diệt sống lại của ngươi thu Nam Minh Li Hỏa của mình là được rồi, ngươi tranh giành Canh Kim Chi Hỏa của ta làm gì? Tên khốn, mau dừng tay!

- AI Ba người đều ra sức tự cứu khỏi số mệnh.

Vù vù! Sau đầu nguyên thần Phật Tổ, đột nhiên xuất hiện một phật luân, trong phật luân giống như sinh ra lực hút, hướng thẳng đến phật luân hai đại Phật Tổ.

Điền Sư Trung cũng thế, xây dựng lại thân thể quá mức tiêu hao, nhưng vẫn liều mạng sống lại.

Điền Sư Trung gầm rú.

VùI Lực hút khổng lồ, giống như muốn hút ngọn lửa trong hai đại phật luân vào tiểu phật luân.

Điền Sư Trung gầm rú. Nhưng đến lúc này rồi, Tử Bất Phàm làm sao dừng tay?

- Nhanh lên, kết giới phía dưới các ngươi sắp bị phá rồi!

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

Vương Khả vừa cắn hạt dưa vừa nói.

Một bên khác, Chu Hồng Y dung hợp và Hỏa Long Nguyên Thần, long tu giãy giụa rít gào. Tuy long tu dần rút ra khỏi Hỏa Long Nguyên Thần, nhưng khi Chu Hồng Y giãy giụa, cũng dùng toàn lực, lỗ chân lông toàn thân nhỏ máu, ngọn lửa của Hỏa Long Nguyên Thần cũng được thúc giục toàn lực, giống như sắp cạn kiệt.

Chỉ có Vương Khả, nhìn một hồi, lấy ra ghế nhỏ, ngồi xuống, một tay cầm Đại La Kim Bát, một tay cầm hạt dưa bắt đầu gặm.

Bổ thiên thạch càng lúc càng lớn, không ngừng tiến vào sâu, không bao lâu, vực sâu đã có một nửa được bổ thiên thạch chắp vá.

- Lên!

- Ách, ngươi thật sự không phải quỷ hồn của Trương Thiên Sư sao? Không những có tư duy rõ ràng, còn có cảm xúc? Còn biết tò mò? Ta cắn hạt dưa, ngươi còn có thể châm biếm hai ba câu?

- Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, gia gia các ngươi còn đang nhìn chằm chằm các ngươi, nhanh xuất lực thúc giục bổ thiên thạch, che lấp Long Hoàng lại, các ngươi lề mề cái gì? Đến lúc này rồi, còn giữ lại thực lực sao? Một hồi gia gia các ngươi thấy các ngươi không xuất lực, không cho các ngươi chỗ tốt!

- Ta cũng không biết nên mới hỏi ngươi, ngươi lại không nói?

Đồng thời, Vương Khả nhìn hai người Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư.

Trương Thiên Sư: "... !"

Vương Khả nhìn Trương Thiên Sư.

Hơn nữa, ta cắn hạt dưa thì sao? Ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể cổ động bọn họ thôi, ngươi còn trông cậy ta nhảy xuống liều mạng với Long Hoàng sao. Ta cũng không điên! Hơn nữa bảo tàng của ngươi cũng chỉ cho cháu ngươi, có phân cho ta sao?

Vương Khả cắn hạt dưa kêu lên.

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thiên Sư.

- Ngươi nói gì vậy?

Nguyên thần Trương Thiên Sư nhìn Vương Khả.

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đỏ mắt liều mạng thúc giục bổ thiên thạch.

Nguyên thần Trương Thiên Sư trầm giọng nói.

- Đến lúc này rồi, ngươi còn thời gian cắn hạt dưa?

Nguyên thần Trương Thiên Sư ở phía sau bỗng nhiên nhăn mặt nhìn Vương Khả.

Ngươi cũng muốn chia bảo tàng của ta? Ngươi nằm mơ!

- Cho nên, ta không cắn hạt dưa thì làm gì? Nếu không, ngươi cũng đến cắn đi?

Vương Khả đẩy ra Đại La Kim Bát.

Trương Thiên Sư: "... !"

Không thấy ta chỉ là trạng thái nguyên thần thôi sao? Ta làm sao cắn hạt dưa? Ngươi khinh thường ai hả?

- Đại La Kim Bát? Thánh vật Phật môn, vì sao ở trong tay ngươi?

Trương Thiên Sư đột nhiên nhíu mày nhìn vật trong tay Vương Khả.

- Ngươi nói bát hạt dưa này hả? Là của đội trưởng bảo an ta? Hắn vừa ngất đi, Đại La Kim Bát này không nể tình nghĩa bỏ rơi hắn, đến tìm ta chơi. Bình thường giúp ta đựng hạt dưa, vui vẻ khỏi bàn!

Vương Khả giải thích.

- Ngươi thối lắm, ai vui vẻ? Ai muốn đựng hạt dưa?

AI -

Chỗ vực sâu truyền tiếng la phẫn nộ của Long Hoàng.

- Lão tạp mao, ngươi lại phá hỏng chuyện của ta! Còn nữa, Long Ô, ngươi dám ngỗ nghịch ta, gừ... !

- Bổ thiên thạch, bổi Hai người Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư gào thét thúc giục bổ thiên thạch không ngừng. Bổ thiên thạch càng lúc càng lớn, dần dần che lấp cửa vực sâu.

Ta đang nói đỡ cho ngươi, ngươi còn mắng ta? Đây còn là Đại La Kim Bát cao ngạo thánh khiết trong trí nhớ nữa sao? Ngươi học hỏi ai vậy?

Đại La Kim Bát cả giận nói.

- Ai nha, ngươi còn muốn ta cút! Là ngươi mặt dày mày dạn tìm đến ta, không phải ta đi cầu ngươi, ngươi còn dám ra lệnh ta cút, tin hay không ta chôn ngươi vào hố phân!

Vương Khả trừng mắt nói.

Đại La Kim Bát: ".. !

Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát:

- Đại La Kim Bát, mấy đại hán cao ngạo cũng không được ngươi để mắt. Sao vậy, sao hắn nói năng bẩn thỉu như vậy, ngươi cũng không phản kích?

- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!

Đại La Kim Bát hừ lạnh.

Trương Thiên Sư: "... !"

- Cút!

Hai mắt Vương Khả sáng lên.

Chờ ngươi nói chuyện thật không dễ dàng? Ngươi không thích hạt dưa? Vậy lần sau ta để ngươi đựng đậu phộng thì sao?

- Ai nha? Đại La Kim Bát, ngươi rốt cục có thể nói tiếng người?

Đại La Kim Bát bỗng nhiên giận dữ kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận