Bất Diệt Thần Vương

Chương 1164: Thoát khỏi tù đày đấu Long Hoàng

Giờ phút này, trong vực sâu càng ngày có càng nhiều u linh đánh tới. TỪng con dữ tợn nhào về phía Vương Khả. Cùng lúc đó ở trong vực sâu đen nhánh, còn có vài cặp mắt nhìn chằm chằm vào Vương Khả.

- Tạch tạch tạch, lần này là vật gì rơi xuống? Long Hoàng mạnh mẽ, có thể khiến những oán linh chết oan này không cách nào tới gần mảy may, nhưng hình như tiểu tử này chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, thế mà cũng khiến oán linh chết oan không cách nào tới gần mảy may? Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên?

Một cái bóng đen khàn khàn nói.

- Oán linh chết oan, muốn phụ thể đoạt xá, thế mà không thể tới gần hắn? Hỏa diễm toát ra xung quanh người tiểu tử này có chút ý tứ, còn nữa, oán linh chết oan vốn chính là vật âm hàn, thế mà đụng vào cái vật trong hộp kia lại lập tức đông cứng? Có chút ý tứ, để ta tới nhìn xem, đến cùng là cái gì!

Lại một cái bóng đen khác trầm giọng nói.

Ổ nơi xa, Vương Khả đã nuốt ba hộp Tiên Nhân Băng, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng còn chưa đủ.

- Còn chưa đủ, còn chưa đủ, mẹ kiếp! Tiếp tục!

Vương Khả buồn bực nói.

- Rống! Rống!

Một đám bóng đen ở sâu trong bóng tối, vây quanh hộp ngọc vừa mới cướp được từ trong tay Vương Khả, mở ra nhìn thấy Tiên Nhân Băng ở bên trong.

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Mẹ ngươi chứ! Vương Khả bi phẫn chửi mắng.

- Oanhl Hộp Tiên Nhân Băng của Vương Khả lập tức bị chộp mất.

Chỉ thấy, bóng đen mở cái miệng to như chậu máu ra.

Quanh thân toát ra hỏa diễm, Vương Khả lấy ra hộp Tiên Nhân Băng thứ tư. Thời điểm mở hộp ngọc ra, đang muốn hút vào.

- Tạch tạch tạch két, đây là vật âm hàn gì? Những oán linh chết oan kia đều không chịu nổi? Thế nhưng cũng tốt, chúng ta đều thuộc về đại âm, ta tới xem thử!

- Ai? Ai cướp Tiên Nhân Băng của ta? Trả lại cho ta, trả lại cho ta!

- Két Bỗng nhiên bên trong vô số u linh toát ra một cái móng vuốt đen nhánh, cái móng vuốt đen nhánh kia chộp một cái.

Vô số u linh ở bốn phía ngăn chặn Vương Khả như tre già măng mọc, khiến Vương Khả không cách nào đuổi theo, mà cái hộp Tiên Nhân Băng thứ tư kia, cũng biến mất?

- Mùi vị như thế nào?

Ta còn đang phải hạ nhiệt độ đây, ai cướp Tiên Nhân Băng của ta đi vậy? Đây không phải là muốn giết ta sao?

Một cái bóng đen khác hỏi.

Một cái bóng đen khàn khàn nói.

- AI Một ngụm nuốt cả Tiên Nhân Băng tính và hộp ngọc xuống, âm thanh hộp ngọc bị xoắn nát vang lên.

Mấy cái bóng đen trơ mắt nhìn một tên đồng loại bị đông cứng thành băng, rơi xuống chỗ sâu trong thâm uyên, thì đều trầm mặc.

- Cái hàn băng chỉ khí này lại mạnh như thế, chúng ta là đại âm, vì sao không chịu được âm hàn?

Nhìn thấy Vương Khả lại ăn một hộp Tiên Nhân Băng, các bóng đen trong bóng tối đều trầm mặc.

- Hắn, hắn biến thành băng rồi?

Đột nhiên, có một thanh âm cực kỳ uy nghiêm vang lên.

- Tạch tạch tạch két!

Hắc Ảnh Chi Vương cũng gắt gao nhìn về phía Vương Khả.

Từng cái bóng đen bái lạy một cái bóng đen càng lớn hơn ở trong âm u.

- Đại đại vương!

- Thứ gì vậy, ngay cả chúng ta cũng không chịu được? Đây là cái gì?

Vì sao, vì sao tiểu tử kia ăn lại không xảy ra việc gì? Chúng ta thì không chịu được? Cái này không đúng!

Trong lúc nhất thời vô số thanh âm vang lên trong bóng tối. Hiển nhiên cảm thấy khó hiểu đối vị khách Vương Khả không mời mà đến này.

- Khặc!

- Vì sao tiểu tử kia có thể chịu được?

Chỉ thấy, Vương Khả lấy ra một hộp Tiên Nhân Băng cuối cùng, lập tức nuốt vào.

Một cái bóng đen lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả đang bị u linh bao vây.

- Tiểu tử kia cố ý hãm hại chúng ta?

Chỉ thấy, Vương Khả nuốt xong viên Tiên Nhân Băng cuối cùng, lập tức sở sờ cái bụng.

- Hô, thật thoải mái, thật nhẹ nhàng khoan khoái, may mà ta chuẩn bị nhiều, bằng không lần này liền thảm!

Vương Khả thở dài một hơi.

Rốt cục, bốn hộp Tiên Nhân Băng đã áp chế được thể nội khô nóng, không đến mức lập tức bốc cháy.

Nhưng vô số u linh ở bốn phía, vẫn khiến Vương Khả không chịu được.

- Tại sao lực hút trong cái vực sâu này càng ngày càng lớn vậy?

Vừa rồi rơi xuống thì quá nhanh, muốn bay lên lại chậm chạp như vậy? Nơi này có phải là âm tào địa phủ không? Đi mau, đi mau!

Vương Khả lo lắng bay lên phía trên.

Đang bay lên, Vương Khả cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng vọt tới, khiến hắn biến sắc.

- Đừng quan tâm có phải là ma hay không, khó khăn lắm mới có một người tới, ăn đi!

Một cái bóng đen buồn bực nói.

- Là ma? Không thể ăn?

Trọc chân nguyên đen kịt, coi như ở trong bóng tối, cũng đen kịt giống hắc động, hỏa diễm ở bốn phía bốc cháy, khiến chân nguyên màu đen càng thêm đen kịt.

Nói xong, dưới sự áp chế của Vương Khả, một đoàn trọc chân nguyên xuất hiện ở lòng bàn tay.

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Ta hỏi ngươi, là chính đạo hay là ma đạo?

Giọng nói khàn khàn lại truyền đến.

- Đại đại vương, đừng để ý tới hắn là chính đạo hay là ma đạo, đã nhiều năm trôi qua, thật vất vả mới có một chút huyết thực, xé hắn ăn đi?

Lại là một cái thanh âm khàn khàn truyền đến.

- Ăn? Các ngươi muốn ăn ta?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không nói, ta sẽ coi ngươi như chính đạo để xử lý, có thể ăn!

Hắc Ảnh Chi Vương trầm giọng nói.

- Hả, các ngươi nhìn, các ngươi nhìn chân nguyên của ta có màu gì, ta không phải chính đạo, các ngươi mau nhìn đi!

Vương Khả trợn mắt sợ hãi kêu lên.

Phán Quan?

- Ngươi, ngươi có thể nói chuyện? Ngươi đuổi đám u linh tiên phong này đi một chút, ngươi là người hay quỷ? Diêm Vương?

Vậy mà là cái Hắc Ảnh Chi Vương vừa rồi.

Một giọng nói khàn khàn từ trong bóng tối truyền đến.

- Tiểu tử, ngươi là chính đạo hay là ma đạo?

- Đúng vậy, Long Hoàng là không ăn được, chẳng lẽ không ăn được hắn?

- Đại đại vương, ăn nó đi!

- Đại đại vương, ta muốn ăn!

Vô số bóng đen thỉnh cầu trong bóng tối.

Vương Khả biến sắc:

- Cái này, cái này, đến cùng trong thâm uyên có đồ chơi gì vậy?

Trong lúc nói chuyện, Vương Khả liều mạng thôi động bản thân bay về phía miệng vực sâu.

Cho dù bay chậm, Vương Khả cũng không ngừng hướng lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận