Bất Diệt Thần Vương

Chương 1314: Có người muốn đánh ta

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Nhưng mà, công tử tuy về, lại rất hư nhược, không biết đã bị Vương Khả hành hạ thế nào! Bộ dáng thực sự... !

Quản gia sắc mặt khó coi nói.

Tĩnh nhỉ trước giờ mọi thứ đều quá thuận, bị chút trắc trổ có khi lại là chuyện tốt!

Tây Môn Thuận Thủy hờ hững nói.

- Hả?

Quản gia ngây người.

Lão gia không hề tức giận, còn có vẻ khá là mãn ý? Tại sao? Phải biết, Tây Môn Tĩnh chính là con trai ruột của ngài a!

- Hệt như là túng dục quá độ!

— su)

- Hệt như cái gì?

Tây Môn Thuận Thủy:

- Không chỉ công tử, lão nô còn phái người đi tra tất cả các công tử còn lại, bọn họ đều cũng như công tử nhà ta, ai nấy đều cực kỳ hư nhược, mặt không chút huyết sắc, hệt như, hệt như... !

Tây Môn Thuận Thủy giương mắt nhìn quản gia, túng dục quá độ? Đêm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Vừa rồi ngươi nói, bộ dạng Tĩnh nhi thế nào?

- Chỉ là, tất cả các công tử đều hư nhược đến ngất đi, công tử nhà ta cũng vậy, chẳng qua, có vẻ cũng sắp tỉnh, đợi công tử vừa tỉnh, ta lập tức tới thông báo lão gia!

Quản gia sắc mặt khó coi ấp úng nói.

Tây Môn Thuận Thủy bình tĩnh nói.

Quản gia hồi tưởng lại một lúc mới nói tiếp.

Tây Môn Thuận Thủy như thường lệ mở họp với đám quan viên.

Tây Môn Thuận Thủy bực bội hỏi.

- Thừa tướng, Vương Khả giam giữ lệnh lang và con cháu chúng ta suốt một đêm, chẳng những đoạt đi tiền tài trên người bọn hắn, còn rút máu cả đêm. Chân Nguyên Huyết của bọn hắn đều bị Vương Khả rút sạch, sau đó lưu lại chút nước cho bọn hắn cầm hơi giữ mạng!

Quản gia cúi đầu nói.

Hoàng cung Đại Thiện, một gian đại điện nghị sự.

Tây Môn Thuận Thủy hờ hững nói.

Nguyên một đám quan viên tìm tới Tây Môn Thuận Thủy cáo trạng.

- Hộ bộ thượng thư, nghe nói, hôm qua ngươi thua tiền?

- Thừa tướng, hôm nay Vương Khả còn phải cưỡi ngựa dạo phố, Đại Thiện hoàng triều ta sao lại để loại người như thế rêu rao quá thị!

- Tiền đại nhân, sao ngài lại thua tiền?

- Thừa tướng, tên Vương Khả này hành sự quá ngông cuồng ngang ngược, loại người như thế sao có thể làm quan?

Tiền Đa Đa cười khổ nói.

- Thừa tướng, không phải hạ quan không nguyện sớm báo trước một tiếng cho thừa tướng. Chỉ là, Tây Môn Tĩnh cầm lấy thư tay của ngài đi thuê lô đất kia, ta tưởng thừa tướng đã biết, thế nên... !

Mấy tên quan viên hiếu kỳ hỏi.

- Đúng là vô pháp vô thiên!

Tây Môn Thuận Thủy đảo mắt nhìn sang Tiền Đa Đa.

Nét mặt Tiền Đa Đa cứng lại, đây là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm? Mới qua chưa đến một ngày, thừa tướng đã biết rồi?

- Tiền đại nhân, ngươi trước nay chưa từng thua tiền lần nào thì phải nhỉ!

- Ai cũng phải học cách lớn lên, chuyện mình làm ra thì mình phải gánh lấy trách nhiệm!

Lời này của thừa tướng là có ý gì? Đây là đang nói giúp cho Vương Khả? Không lý nào, con trai ngươi bị hại thảm nhất, ngươi lại vẫn không thèm để ý?

Chúng quan viên không khỏi kinh ngạc.

- Thừa tướng?

Thua tiền? Lần này hắn thiệt to, đặt hết vào cửa Tây Môn Tĩnh, kết quả thua một lúc ba ngàn vạn cân linh thạch.

Thua tiền chỉ là một phần, thừa tướng hình như còn muốn gõ đánh ta, mẹ nó, sao ta xui xẻo thế này? Tên Vương Khả chết tiệt!

- Trình Bạch Xuyên, Tào Hùng, nghe nói các ngươi đều kiếm lời một khoản không mọn?

Tây Môn Thuận Thủy quay sang hai người hỏi.

Nét mặt hai người cứng lại. Thừa tướng, ngươi nói thế là có ý gì?

Gõ đánh chúng ta, cảnh cáo không cho đánh bạc?

- Thừa tướng, chúng ta chỉ may mắn thôi!

Hai người lập tức nói.

Hai người tham gia gài bẫy Tây Môn Tĩnh, sớm biết rõ kết quả, tự nhiên phải dốc túi đặt cửa Vương Khả, mỗi người kiếm lời hai ngàn vạn cân linh thạch. Chẳng lẽ thừa tướng đang trách chúng ta hại Tây Môn Tĩnh chịu khổ?

- Lúc ấy ta có lên tiếng góp ý với quan viên lại bộ, nói hắn đừng vội đáp ứng, hắn không nghe, giờ các ngươi đừng trách ta không nhắc nhở!

Một tên quan viên ở bên nhíu mày nói.

- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hôm qua Vương Khả nói với quan viên lại bộ, bảo hôm nay trạng nguyên dạo phố, hắn ngại phô trương không đủ, muốn tự mình chỉ tiền để làm phô trương thêm chút, quan viên lại bộ chúng ta kinh nghiệm không sâu, gật đầu đáp ứng, giờ không biết liệu Vương Khả có làm ra thứ gì ly kỳ cổ quái không nữa?

Cái tên Vương Khả này, hắn không phải đến thi trạng nguyên, hắn đến Thiện Thần Đô để vét tiền?

Sắc mặt Tiền Đa Đa và đám quan viên lập tức đen như đáy nồi.

Tào Hùng ở bên quạt gió châm lửa.

- Nếu thừa tướng đã biết, chắc hết thảy đều nằm trong vòng khống chế của thừa tướng, hai chúng ta đều là bị bức, chúng ta kiếm lời không nhiều, đầu to bị Vương Khả chiếm cả, tối hôm qua Vương Khả phái người đến sòng bạc lấy tiền thắng cược, trừ đi tiền vốn, hắn lãi ròng tận năm ngàn vạn cân linh thạch!

Tào Hùng lập tức nói.

Tào Hùng muốn phủi sạch trách nhiệm, muốn khiến tất cả mọi người đi thù hận Vương Khả, kích động tâm lý thù giàu chính là phương thức xử lý tốt nhất trong trường hợp này.

- Năm ngàn vạn cân, chậc chậc!

Đám quan viên không khỏi suýt xoa.

- Năm ngàn vạn cân? Cái này, thế chẳng phải bằng với Vương Khả mua lô đất Anh Hùng Sơn mà không mất một cắc nào?

Tiền Đa Đa trừng mắt kinh ngạc nói.

Chính hắn thua cược ba ngàn vạn cân linh thạch, trong khi Vương Khả lại... !

- Chưa hết! Còn tiền của đám công tử ca kai nữa... !

Hai người thấy thần thái dị thường của đám quan viên, lập tức không khỏi biến sắc. Chuyện gì thế này? Chúng ta hành sự bí ẩn như vậy, sao thừa tướng tra ra được?

Nháy mắt, một phần oán hận đối với Vương Khả trong lòng chúng quan viên chuyển gả đến trên đầu Tào Hùng và Trình Bạch Xuyên, có điều hai người này quý là thượng thư, bọn họ mới không dám làm càn.

Hai người này mới là chủ mưu đầu sở?

Nghe vậy, đám quan viên chạy đến tố cáo lập tức quay sang nhìn Tào Hùng và Trình Bạch Xuyên, nháy mắt, chúng quan viên tựa hồ nghĩ tới điều gì. Con cháu nhà mình cũng nói, là vì Tào Hùng gài bẫy, hại khiến Tây Môn Tĩnh thất bại trong gang tấc.

Tây Môn Thuận Thủy hờ hững nói.

- Các ngươi nhẹ nhàng cầm tiền, công tử nhà các vị đại nhân lại vì các ngươi mà phải chịu tội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận