Bất Diệt Thần Vương

Chương 157: Thánh Tử

- Ha ha, các ngươi đang chơi cái gì? Tại sao không có ai gọi ta chơi cùng!

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.

Đám người nhìn lại, thần sắc tất cả đều trở nên nghiêm chỉnh:

- Thánh Tử!

Thái độ đám người cực kỳ phức tạp, giống như tôn trọng, lại giống như không coi ra gì.

- Thánh Tử?

Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Thoạt nhìn bộ dạng vị Thánh Tử trước mặt này chỉ có bảy, tám tuổi, vẻ mặt tò mò nhìn bàn mạt chược.

- Đến, tránh ra, để cho ta tới chơi một hồi!

Bắc đổ thần cười nói.

Đám tà ma lập tức nói cho Thánh Tử cách chơi mạt chược.

- Vương huynh đệ, bắt đầu đi!

- Đánh bạc? Ha ha, còn có dụng cụ đánh bạc ta chưa chơi qua sao? Nào tới tới tới, mau nói cho ta biết chơi như thế nào!

Vương Khả rất nhanh trí! Trong nháy mắt đã đoán được, lần này tính kế bản thân, khả năng có quan hệ với Thánh Tử.

- Thánh Tử, cái này gọi là mạt chược, dùng để đánh bạc!

- Đúng, đúng, bắt đầu, bắt đầu, ta tới chơi một chút!

Thánh Tử lập tức kích động nói.

Bắc đổ thần giải thích.

Thánh Tử muốn chơi mạt chược? Bắc đổ thần, Nam đổ thánh lập tức ngồi ở phía truớc, phía sau Thánh Tử.

Vương Khả nói xong muốn rút lui.

Thánh Tử vừa nhìn, cực kỳ hài lòng, lập tức kéo một tên tà ma ra khỏi bàn:

Bắc đổ thần:

Thánh Tử lập tức cười nói.

- Ai, ta đánh đã nửa ngày, hơi mệt chút, các ngươi chơi đi! Ta nghỉ ngơi một chút!

Thánh Tử ở một bên phối hợp nói.

Mẹ nó, chúng ta chơi với ngươi lâu như vậy, thua nhiều tiền như vậy, không phải là vì muốn ngươi đánh cược cùng Thánh Tử một trận sao? Thời khắc mấu chốt này, ngươi đừng đùa?

- Vương huynh đệ, sao ngươi có thể rút lui chứ? Hiện tại vận may của ngươi đang lên, không thừa thắng xông lên sao?

Nam đổ thánh:

Sắc mặt Bắc đổ thần trở nên khó coi, bản thân đã nhận lệnh của đàn chủ, ngươi mà không chơi, vậy không phải ta rơi vào tình huống khó xử sao?

-...

- Làm sao? Thắng tiền không cho đi sao?

Bắc đổ thần kéo lấy Vương Khả.

- Không được, không được, Vương huynh đệ, ngươi thắng của chúng ta nhiều tiền như vậy, lại muốn đi sao?

-...

Bắc đổ thần lo lắng nói.

- Không được, các ngươi chơi đi, các ngươi chơi đi!

Vương Khả rất thẳng thắn lắc đầu.

- Không chơi thì nhanh cút đi! Những người khác đâu, ai vào thì nhanh lên!

Nam đổ thánh khuyên nhủ.

- Đừng, đừng, Thánh Tử, ngươi đừng vội, chớ nóng vội!

Sắc mặt Bắc đổ thần, Nam đổ thánh lập tức tối đen, kịch bản không phải như thế!

Vương Khả cau mày nói.

- Không phải, không phải, khó khăn lắm Thánh Tử mới đến một lần, tốt xấu gì ngươi cũng nên tiếp một lần chứ!

Bắc đổ thần tận tình khuyên nhủ.

Thánh Tử ở bên cạnh đã sớm không kiên nhẫn được nữa.

- Không cần, hắn mệt mỏi, thì để hắn nghỉ ngơi đi! Dù sao ai cũng biết chơi mạt chược, các ngươi đổi cho hắn một lần, chớ trì hoãn thời gian!

Thánh Tử ở một bên cũng mở miệng nói.

Trong lòng Bắc đổ thần, Nam đổ thánh khổ sở. Các ngươi có cần phối hợp tốt như vậy hay không? Chẳng lẽ thật sự muốn tiền của chúng ta và đàn chủ đổ xuống sông xuống biển sao?

- Thánh Tử, ngươi không biết rồi, trò mạt chược này chính là do Vương huynh đệ phát minh! Đánh bài cùng hắn, mới có ý tứ!

Nam đổ thánh khuyên nhủ.

Sắc mặt Thánh Tử lập tức trở nên khó coi, nói.

- Ngươi gọi là Vương Khả sao? Hắn nói, ngươi xem thường ta, có đúng không?

Vương Khả đang muốn trợn mắt một cái, không coi ra gì, thì Thánh Tử ở một bên lại trúng chiêu.

Vương Khả sẽ sợ khích tướng sao? Với chút trình độ khích tướng ấy thì tính là cái gì chứ. Nếu ta coi ra gì, coi như ta thua.

Khích tướng?

Hai người Bắc đổ thần, Nam đổ thánh bởi vì nhân thiết, nên không cách nào ngồi châm chọc Vương Khả, nhưng, Chu Yếm thì có thể. Mời không được, vậy thì khích tướng.

Vương Khả từ chối.

Sắc mặt Bắc đổ thần, Nam đổ thánh cứng đờ, hôm nay mà hỏng chuyện? Vậy phải làm thế nào?

- Vương Khả, ngươi như vậy là không cho Thánh Tử mặt mũi? Khó khăn lắm Thánh Tử mới tìm ngươi đánh bài, ngươi lại không chịu, cái này rõ ràng là xem thường Thánh Tử mà!

Đột nhiên một giọng nói từ trong đám người truyền đến.

Đám người nhìn tới, lại thấy Chu Yếm mở cửa.

Mấy ngày nay đánh bài, Vương Khả đã quên mất Chu Yếm tồn tại, lúc này, Chu Yếm đi ra quấy nhiễu là ý gì?

Không phải Chu Yếm cố ý làm rối, mà là Chu Yếm cũng nhìn ra chuyện không tầm thường. Chu Yếm đã nhìn ra, hình như Bắc đổ thần đang bẫy Vương Khả, bằng không, bọn họ thần kinh hay sao mà một mực thua tiền cho Vương Khả làm gì? Thua nhiều như vậy, còn cười hì hì? Nếu là bản thân, đã sớm chửi ầm lên.

Hiện tại lại mang đến một tên Thánh Tử, rõ ràng là muốn để Vương Khả xui xẻo.

Lúc này, Vương Khả không chơi? Vậy không phải là bẫy người sao?

- Không chơi không chơi, ta đã thắng đủ!

Vương Khả thấy trước mắt là hố, làm sao có thể nhảy xuống?

Bắc đổ thần lôi kéo Vương Khả.

- Vương huynh đệ, coi như cho huynh đệ chúng ta một chút mặt mũi, nào, nào, chỉ chơi một ván cũng được!

Thánh Tử không quan tâm, cau mày nói.

- Hả?

Bắc đổ thần, Nam đổ thánh ở cách đó không xa sững sờ, tên Chu Yếm này khá phết, một câu đã gây ra mâu thuẫn? Tốt, kích tốt!

- Thánh Tử nói gì vậy? Làm sao ta dám xem thường Thánh Tử chứ, thật sự là vừa rồi đánh bài, mệt mỏi! Nên muốn nghỉ ngơi một chút!

Vương Khả lập tức khách khí nói.

Thánh Tử còn chưa lên tiếng, Chu Yếm cách đó không xa đã lên tiếng lần nữa:

- Rõ ràng là ngươi xem thường Thánh Tử, chỉ bảo ngươi tiếp Thánh Tử đánh một ván bài, ngươi liền từ chối trái phải, có phải ngươi cảm thấy Thánh Tử không thua nổi tiền hay không?

Chu Yếm không biết đám người Bắc đổ thần muốn làm gì, nhưng chỉ cần bản thân phối hợp bọn họ, cũng đã khiến cho Vương Khả xúi quẩy, cớ sao không làm chứ?

Nhưng ở trong mắt Vương Khả, tên Chu Yếm này chính là hại người không lợi mình. Liên quan gì đến ngươi chứ! Ngươi xen vào làm gì!

- Chu Yếm, ngươi muốn chơi à, nếu không ngươi lên đi?

Vương Khả buồn bực nói.

- Ta không có tiền. Ngươi có tiền!

Chu Yếm lập tức kêu lên.

- Ta có thể cho ngươi mượn mà!

Vương Khả khuyên nhủ.

Chu Yếm:

-...

Mẹ nó, tại sao lại kéo ta vào vòng chứ?

- Vương huynh đệ, chỉ chơi một ván thôi, Thánh Tử còn đang đợi đây này, Thánh Tử có tiền, cược lớn một chút cũng không sao! Thánh Tử thua được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận