Bất Diệt Thần Vương

Chương 187: Tại sao ta lại thảm như vậy

- Ngươi cái gì cũng không quản, đã xông vào? Ngươi không biết bên trong Chướng Hải có yêu thú sao?

Vương Khả lập tức lo lắng nói.

- Ta, ta có nghe, trên đường tới, ta nghe thấy trên biển có đủ loại yêu thú gầm rú, thế nhưng, thế nhưng... !

Công chúa U Nguyệt nhìn Vương Khả, con mắt đỏ bừng.

Thời khắc này, công chúa U Nguyệt căn bản không quan tâm cái khác, chỉ tập trung tinh thần muốn tìm được Vương Khả, trong đầu toàn là hình ảnh khoảng thời gian này ở cùng Vương Khả. Làm gì còn chứa nổi cái khác?

Cũng may, một đường hữu kinh vô hiểm, rốt cục tìm được Vương Khả, công chúa U Nguyệt không còn rụt rè nữa, chủ động ôm lấy Vương Khả, giống như sợ Vương Khả biến mất vậy.

Ôm công chúa U Nguyệt ngọc trong ngực, nghe nàng kể chuyện, nội tâm Vương Khả cũng vô cùng cảm động. Sau khi cảm động, lại nhìn thấy công chúa U Nguyệt ướt át nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa tình ý, căn bản không thể nhịn!

Cảm xúc Vương Khả khuấy động, một ngụm hôn lên.

Nhìn lại Vương Khả, kiếm lời đầy túi thì cũng thôi đi, bây giờ còn ôm mỹ nữ, hôn bẹp bẹp, không ngừng ném cẩu lương cho mình. Cùng là người trên một cái thuyền, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Trên thuyền lớn của Vương Khả!

Chẳng biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lúc trước bị đánh trọng thương thì cũng thôi đi, liếm một mảnh kính vỡ, kết quả bên trong có độc, đến bây giờ cũng không thể loại bỏ sạch sẽ, độc này sắp muốn mạng già.

Chu Yếm ghen tỵ không thôi.

Giờ khắc này, thời gian giống như đứng im, hai người chỉ muốn mãi mãi như vậy.

Công chúa U Nguyệt lập tức ngượng đỏ mặt.

- Ba!

Cuối cùng Vương Khả và công chúa U Nguyệt cũng không có quen thuộc đến một bước kia, hôn mấy cái xong, công chúa U Nguyệt liền xấu hổ không chịu được đẩy Vương Khả ra.

Nhưng một màn này ở trong mắt Chu Yếm cách đó không xa, lại rất bi phẫn.

Đầu tiên công chúa U Nguyệt hoảng hốt, nhưng trong nháy mắt đỏ mặt, cũng không cự tuyệt.

- Phốc! Vì sao? Dựa vào cái gì chứ?

- Không có việc gì, người kia là bạn ta, Chu Yếm, ngươi cũng đã gặp qua!

Tại sao ta lại thảm như vậy!

Vương Khả cười giới thiệu nói.

- Trên thuyền còn có người kìa?

Vương Khả quay đầu nhìn về phía Chu Yếm cách đó không xa, cái tên Chu Yếm đáng chết này, thổ huyết thì cứ thổ huyết, nôn lớn tiếng như vậy làm gì? Không thấy người khác đang bận bịu sao?

- Đùa giỡn?

Vương Khả cười nói.

- Mỗi lần gặp hắn đều phát tài? Đây là cái đạo lí gì?

Công chúa U Nguyệt lập tức biến sắc.

Vương Khả nhíu mày nhớ lại, nói.

- Chu Yếm? Không phải là người muốn giết ngươi lần trước sao?

Chu Yếm cách đó không xa, đang trúng độc trọng thương, bằng không đã giơ đao đến giết chết cái tên khốn kiếp Vương Khả này.

Công chúa U Nguyệt mờ mịt nói.

- Có đúng không?

- Nào có chuyện đó, ta và hắn là bạn bè, đùa giỡn thôi!

Công chúa U Nguyệt tỏ vẻ không hiểu.

Chu Yếm cách đó không xa cảm giác không áp chế nổi độc khí trong người.

- Ta cũng không biết, dù sao, có hắn ở bên cạnh, cuối cùng ta luôn an tâm một cách khó hiểu! Hơn nữa đều vô cùng an toàn!

Chu Yếm cách đó không xa nghe thấy, lại tứ giận phun ra một ngụm máu tươi, đùa giỡn cái em gái ngươi, ai đùa với ngươi?

Vương Khả lắc đầu, nhíu mày nói.

- Đúng vậy, ngươi đừng nhìn Chu Yếm thê thảm như vậy, hắn là tài thần của ta đó, cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần gặp phải hắn, ta đều phát tài một phen!

Công chúa U Nguyệt khó hiểu nói.

- Không sao đâu, hắn rất an toàn, sẽ không tổn thương ta, chúng ta tiếp tục!

Vương Khả cười tiếp tục ôm công chúa U Nguyệt.

Thời điểm Vương Khả nếm rồi mới biết ngon, muốn tiếp tục ôm công chúa U Nguyệt, thì đột nhiên có một đạo kiếm quang bay thẳng đến.

- Oanh!

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, công chúa U Nguyệt đẩy Vương Khả ra, một chuôi phi kiếm lập tức chém lên boong thuyền trước mặt hai người, khiến boong thuyền bắn ra vô số mảnh vụn lên trời.

- Phi kiếm?

Vương Khả biến sắc.

Trong nháy mắt công chúa U Nguyệt bảo vệ ở trước người Vương Khả, phòng bị nhìn bêm trong sương mù dày đặc.

Chu Yếm cũng trừng to mắt, rốt cục nhìn thấy, trong sương mù dày đặc xuất hiện cái thuyền lớn thứ hai, trên thuyền lớn có rất nhiều tu chân giả, người cầm đầu có dáng người khôi ngô, trên người mặc đồ tang, mắt lộ ra vẻ hung ác.

- Mộ Dung Lục Quang?

Công chúa U Nguyệt trợn mắt, tức giận nói.

Nếu không phải vừa rồi mình phản ứng nhanh, phi kiếm kia đã chém tới Vương Khả, tên Mộ Dung Lục Quang đáng chết này.

Vương Khả tiến lên một bước, bảo vệ công chúa U Nguyệt ở sau lưng.

Đám đệ tử Thiên Lang Tông Mộ Dung Lục Quang mang theo ở trên thuyền lớn Cách đó không xa, lập tức nhảy lên thuyền của Vương Khả.

- Bành!

Nếu như bình thường, Chu Yếm không sợ đệ tử chính đạo, dù sao cũng không thù không oán, nhưng bây giờ khác biệt, hiện tại bản thân đã nhập ma. Chính ma bất lưỡng lập, đây là không chết không thôi!

Không nói bản thân kém xa Mộ Dung Lục Quang, với bộ dạng trúng độc trọng thương hiện tại, ngay cả trốn cung trốn không thoát.

- Công chúa U Nguyệt? Ngươi thật, ngươi thật... !

Con mắt Mộ Dung Lục Quang ở trên thuyền lớn cách đó không xa đỏ bừng.

Hoàn toàn khác với thái độ của Chu Yếm, thời điểm Vương Khả và công chúa U Nguyệt bẹp miệng, Chu Yếm nhiều nhất chỉ cảm nhận được mình bị cho ăn cẩu lương, cảm thụ bản thân thê lương. Nhưng Mộ Dung Lục Quang thì sao?

Ngày xưa bản thân đi Thi Quỷ hoàng triều theo đuổi công chúa U Nguyệt, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, ngay cả tay công chúa U Nguyệt cũng chưa sờ qua, vậy mà Vương Khả thì sao? Hiện tại mới qua mấy tháng? Hai người đã... !

Mộ Dung Lục Quang không nhịn được, giờ khắc này mục đích trước khi tới đầu óc bị ghen ghét làm choáng váng, quên luôn mục đích trước khi tới, lập tức xuất phi kiếm ra.

- Ta cái gì? Ta làm gì mắc mớ gì tới ngươi! Mộ Dung Lục Quang, tại sao các ngươi tìm được nơi này? Các ngươi, các ngươi theo dõi ta?

Công chúa U Nguyệt trừng mắt, nổi giận nói.

Ngày xưa Chu Yếm là đại vương Đại Thanh, cũng tính là kiến thức rộng rãi, còn từng thấy qua Mộ Dung Lục Quang, Thiên Lang Tông, một trong tứ đại tiên môn đỉnh cấp, đối chọi với Thái m Ma Giáo.

Chu Yếm lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Là đệ tử chính đạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận