Bất Diệt Thần Vương

Chương 974: Cho ta mặt mũi, quên đi!

Lập tức, Manh Thần Kiếm đổi chủ, về đến trong tay Điền Sư Trung.

- Cái gì?

Chúng nhân bốn phía thất kinh.

- Phốc! Điền Sư Trung, ngươi không tuân thủ quy củ!

Lý Bắc Đấu nôn ra một búng máu, cả kinh kêu lên.

- Sư huynh, ngươi không sao chứ!

Vương Khả lập tức đỡ dậy Lý Bắc Đấu.

Chúng nhân quanh bốn phía đều kinh hãi nhìn Điền Sư Trung? Trong nháy mắt vừa rồi, tất cả mọi người đều không thấy rõ Điền Sư Trung đã làm gì để đánh bại Lý Bắc Đấu?

Dứt lời, Điền Sư Trung giơ tay vung kiếm, đâm tới Lý Bắc Đấu.

- Sư huynh!

- Tà môn? Là ngươi quá mức phế vật mà thôi, thiên hạ đệ thập thần kiếm? Danh tiếng có lớn hơn nữa cũng không thay đổi được thực tế rằng nó chỉ là vật chết, một thanh kiếm mà thôi, có gì mà không dễ khống chế, nhìn kỹ!

Nháy mắt, kiếm quang chiếu sáng thiên địa, đâm khiến tất cả mọi người dường như không mở mắt ra nổi, thoáng chốc đó, chúng nhân chỉ thấy được một đôi tròng mắt hung thần ác sát lấp lánh trong bạch quang, đôi mắt kia như thể muốn đẩy Lý Bắc Đấu vào chỗ chết.

Nét mặt Hoàng Hữu Tiên cứng lại:

Bành!

- Thấy không? Khác biệt giữa Nguyên Thần Cảnh và Nguyên Anh Cảnh không chỉ có mỗi lực lượng, mà còn có tốc độ, miễn là ngươi đủ nhanh, chỉ cần đối phương có một tia chủ quan, ngươi liền có thể chớp mắt quyết định thắng thua. Hừ, ngươi thân là Nguyên Thần Cảnh, lại bị Nguyên Anh Cảnh Lý Bắc Đấu đè ra đánh, đúng là khiến ta cũng phải xấu hổ thay cho ngươi!

Vương Khả kinh khiếu kéo lấy Lý Bắc Đấu.

- Sư huynh, tốc độ ta không nhanh bằng ngươi! Manh Thần Kiếm kia quá tà môn, ta... !

Điền Sư Trung lạnh lùng nói.

Cheng!

Kiếm quang tan biến, chúng nhân không ngừng sờ khắp toàn thân, Vương Khả cũng kinh hãi sờ lên người, lại nhìn sang cả Lý Bắc Đấu. Lý Bắc Đấu trừ vừa rồi nôn ra một búng máu thì hình như không còn bị thương ở đâu nữa.

Điền Sư Trung lạnh lùng nói.

Nhưng mà, kiếm vừa rồi không phải đâm về phía Lý Bắc Đấu ư?

Nhưng mà, kiếm khí xung quanh quá mức khủng bố, áp chế khiến lông tóc ai nấy đều dựng đứng lên, trong lòng kinh hãi tột độ.

Tiếng kiếm đâm vào da thịt, nghe vào tai khiến ai nấy đều biến sắc.

Đám đệ tử Kim Ô Tông đỡ lấy Hoàng Hữu Tiên, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc. Sao kiếm của Điền Sư Trung lại đâm trúng Hoàng Hữu Tiên?

- Phốc, sư huynh, ngươi đâm trúng ta, phốc!

Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.

- Tại sao? Tại sao không đâm trúng?

Điền Sư Trung sầm mặt lại.

Manh Thần Kiếm quy vị, trên lưỡi kiếm chảy xuôi máu tươi. Điền Sư Trung cũng trừng mắt nhìn Lý Bắc Đấu còn nguyên đai nguyên kiện đứng ở cách không xa.

Hoàng Hữu Tiên vội kéo lấy Hắc Bạch nhị trưởng lão ở bên, cả kinh kêu nói.

- Lại nữa? Phốc, nhanh, dẫn ta đi, dẫn ta đi!

Lúc nói chuyện, Điền Sư Trung như là không tin tà, lấy ra một tấm vải che khuất mắt mình.

Điền Sư Trung kinh ngạc nói.

- Sư huynh, đến cái lúc này rồi, ngươi còn có tâm tình chỉ điểm hắn? Hắn muốn giết ngươi đấy!

Vương Khả thần sắc cổ quái nói.

- Không dùng mắt nhìn, dùng tâm đi nhìn?

Hoàng Hữu Tiên ôm lấy vết thương nơi bụng, không ngừng thổ huyết, thân hình cấp tốc giật lui, thần tình thống khổ, kinh dị hãi hùng.

- Khụ khụ, bởi vì ngươi không bịt mắt, ngươi không dùng tâm nhìn xem! Manh Thần Kiếm, không thể dùng mắt nhìn, phải dùng tâm đi nhìn!

Điền Sư Trung kinh ngạc nói.

- Không thể nào, không thể nào, kiếm này, rõ ràng người ta đâm là Lý Bắc Đấu, tại sao, tại sao lại thế này?

Đám đệ tử Kim Ô Tông cũng dồn dập thối lui ra sau, đệ tử các đại tiên môn quanh bốn phía đều hoảng hốt giật lui, mẹ nó, thần kiếm ngay cả người mình đều chặt, ngươi có thể mong chờ gì ở nó?

Lúc đầu nhắm mắt lại là đủ, nhưng Điền Sư Trung vẫn dùng vải che mắt, như này một tia sáng cũng không thấy được, trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối om mờ mịt!

Người xung quanh tiếp tục lùi lại, không có ai xem trọng Điền Sư Trung.

Mà Vương Khả, càng lôi kéo Lý Bắc Đấu không đoạn hậu rút lui.

- Sư huynh, đi mau, đi mau! Cái Manh Thần Kiếm này của ngươi bị bệnh tâm thần rồi, ta không bảo vệ được ngươi nữa!

Vương Khả lo lắng kêu lên.

- Hung quang màu hồng trên Manh Thần Kiếm đỏ hơn rồi!

Lý Bắc Đấu kinh ngạc nhìn Manh Thần Kiếm cách đó không xa.

Vương Khả quay đầu nhìn về phía Điền Sư Trung.

Người nào trúng kiếm?

Giờ phút này Lý Bắc Đấu cũng không có chuyện gì, không bị trúng kiếm!

Vương Khả cũng sờ lên bản thân, nguy hiểm thật, ta không sao? Sư huynh đâu?

Kiếm quang biến mất, tất cả mọi người không ngừng sờ xoạng cơ thể của mình, còn tốt, may mà ta không trúng kiếm.

Đột nhiên Điền Sư Trung phát ra một tiếng hét thảm.

- Á!

- Đừng!

Vương Khả sợ hãi la lên.

- Thương!

Manh Thần Kiếm lại chiếu sáng thiên địa lần thứ hai, tất cả mọi người lập tức bị mù, đồng thời lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.

Lần này, Điền Sư Trung khống chế Manh Thần Kiếm, muốn một kiếm chém Lý Bắc Đấu sao?

Vương Khả biến sắc, lập tức dùng thân thể ngăn cản Lý Bắc Đấu, mẹ nó, ta phải bại lộ thần kiếm của ta sao.

- Oanh!

- Keng!

m thanh kiếm trảm vào huyết nhục vang lên, tiếp theo, bỗng nhiên Manh Thần Kiếm rơi xuống đất.

Điền Sư Trung hét to một tiếng.

- Thứ ta nhìn thấy không phải nhìn bằng mắt, Lý Bắc Đấu, ngươi ở nơi này sao? Manh Thần Kiếm, trảm cho ta!

Bỗng nhiên lúc này Điền Sư Trung quay về phía Vương Khả và Lý Bắc Đấu.

Sư huynh sinh ra ảo giác sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đỏ? Đỏ chỗ nào? Căn bản không có màu hồng mà, không phải cái Manh Thần Kiếm này của ngươi màu trắng sao? Nào có màu hồng?

- Sư huynh, sư huynh sao rồi?

Bỗng nhiên Hoàng Hữu Tiên sợ hãi kêu lên.

Chỉ thấy, Hoàng Hữu Tiên được Hắc Bạch nhị trưởng lão nâng đỡ, nhanh chóng chạy về phía Điền Sư Trung.

Một cánh tay của Điền Sư Trung bị chém xuống, máu tươi văng khắp nơi trên người, thảm không thể tả, cánh tay rơi xuống, cũng kéo theo Manh Thần Kiếm rơi xuống.

Manh Thần Kiếm lập tức lăn đến dưới chân Lý Bắc Đấu, bị Lý Bắc Đấu nắm ở trong tay.

- Vì sao? Vì sao lại biến thành như này? Rõ ràng, rõ ràng ta chém về phía Lý Bắc Đấu, vì sao lại tự chặt đứt một cánh tay của mình, nếu không phải vừa rồi ta trốn nhanh một chút, ta đã bị thanh kiếm này chém thành hai nửa, vì sao? Vì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận