Bất Diệt Thần Vương

Chương 1064: Ác cha Long Cốt

Bỗng nhiên trên không truyền đến một tiếng hét.

- Nhiếp Thiên Bá?

Vẻ mặt Vương Khả khẽ động.

Chỉ nhìn thấy, bên ngoài sương mù, hai bóng người xuyên qua sương mù đi vào, một cái trong đó chính là Nhiếp Thiên Bá, một cái khác lại là Thánh Tử.

Thánh Tử vừa vào khu vực sương mù, lập tức biến sắc.

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi dám gạt ta?

Thánh Tử sợ hãi kêu lên.

Thánh Tử quay đầu bỏ chạy về nơi xa.

- Ẩm ầm!

Thánh Tử ngã vào huyết hải, làm bắn lên vô số huyết lãng, lần thứ hai bay ra, đã bị hai mươi tên Thánh Tử quấn quanh áp giải.

- Không!

- Oành!

- Oanh!

Thánh Tử vừa ra huyết hải lập tức giận dữ hét.

- Đến cũng đến rồi, còn muốn chạy? Trở lại cho ta!

Thánh Tử không động được, sợ hãi không thôi.

Chỉ thấy, huyết hải cách đó không xa trùng thiên, trong nháy mắt có mười mấy Huyết Thần Tử ôm lấy Thánh Tử.

Long Huyết kêu to một tiếng.

Trong nháy mắt, mấy tên Huyết Thần Tử bị đánh bay, nhưng Thánh Tử vẫn bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo lại, trong nháy mắt ngã ở trước mặt mọi người.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Thánh Tử sợ hãi, gào thét đánh tới.

- Vương Khả?

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi dám gạt ta! Còn nữa, Nhiếp Thanh Thanh, ngươi cũng gạt ta?

- Thánh Tử, ngươi đừng kích động, ta và Nhiếp Thanh Thanh vừa trở về, thì gặp phải hai gia hỏa bực mình này, sao ngươi lại bị Nhiếp Thiên Bá gạt tới đây?

Thánh Tử buồn bực nói.

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Không cần sợ, qua hôm nay, sẽ không còn Nhiếp Thanh Thanh nữa, ngươi sợ cái gì?

Long Huyết, khô lâu nhân đứng chung một chỗ, Nhiếp Thiên Bá lập tức đứng ở bên người Long Huyết, Chu Hồng Y ở trong long đản cách đó không xa có nguyên thần hỏa long bảo vệ, Nhiếp Thanh Thanh cầm kiếm chỉ Long Huyết. Chỗ đứng của Vương Khả có chút kỳ quái.

- Ngươi!

Thánh Tử nhìn thấy Vương Khả, mới tỉnh táo lại, lúc này mới thấy rõ tất cả bốn phía.

Nhiếp Thiên Bá lấy dũng khí dữ tợn nói.

- Cô tổ, à không, Nhiếp Thanh Thanh, ngươi đừng nói hình như ta là thủ hạ của ngươi, ta chỉ hiệu trung với chủ nhân, chủ nhân muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó, dùng danh hào của ngươi thì sao? Cũng không phải là lần đầu tiên!

Nhiếp Thanh Thanh sợ hãi kêu lên.

- Thánh Tử, trong khoảng thời gian ngắn, ngươi đã là Nguyên Anh cảnh rồi, thật nhanh! Thế nhưng, ta nhớ không phải ngươi ở Ma Long đảo sao? Tại sao bị Nhiếp Thiên Bá gạt tới?

Long Huyết cười lạnh nói.

Nhiếp Thiên Bá nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới gật đầu một cái:

- Vâng, tạ ơn chủ nhân chỉ điểm!

- Vừa rồi Nhiếp Thiên Bá đi tìm ta, nói Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh mời ta đến Thần Long đảo một chuyến, nói có chuyện muốn thương lượng với ta, ta thấy hắn nói thần bí nên đến, hơn nữa, Nhiếp Thiên Bá là cháu trai Nhiếp Thanh Thanh, ta cho rằng... !

Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá cứng đờ, lập tức trốn ở sau lưng Long Huyết.

Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.

- Nhiếp Thiên Bá? Ngươi lấy danh nghĩa của ta, đi lừa gạt Thánh Tử?

- Ngươi dám!

Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.

- Hừ, đừng cho là ta dựa vào ngươi, Nhiếp Thanh Thanh, cho tới bây giờ Nhiếp Thiên Bá ta cũng không dựa vào ngươi, ngươi là cô tổ ta, thế nhưng ngươi đã giúp ta lần nào chưa? Thời điểm ta đau khổ giãy giụa ở Chu Tiên trấn, ngươi cao cao tại thượng cũng không nói giúp ta một chút. Ta bị Vương Khả bắt nạt đến thảm, đi tố cáo với ngươi, ngươi lại quở trách ta một trận. Ta nhập ma cần ăn thịt người, nhưng ngươi không cho phép, còn không cho ta chân nguyên huyết, để ta tự mình tu luyện. Ngươi là cô tổ kiểu gì vậy! Ta không nghe ngươi thì thế nào? Ngươi, đáng đời!

Nhiếp Thiên Bá dữ tợn nói.

- Nghe thấy không, nghe thấy không, Nhiếp Thanh Thanh, Nhiếp Thiên Bá chính là một tên bạch nhãn lang, ngươi đã cứu hắn mấy lần, hắn không nhớ rõ! Chỉ nhớ rõ ngươi đối với hắn không tốt!

Vương Khả ở một bên khinh thường nói.

- Hừ, Vương Khả, ngươi có tư cách gì nói ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống qua hôm nay sao?

Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nói.

- Không phải Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y tìm ta, ngươi gạt ta đến Thần Long đảo làm cái gì?

- Im miệng! Con ta hiếu thuận ta, mắc mớ gì tới ngươi!

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

Ngươi muốn ăn hắn?

- Long Cốt, ngươi, ngươi còn là người sao? Hắn là con ngươi đấy!

Long Cốt lộ vẻ dữ tợn.

Hiện tại ta cực kỳ suy yếu, cần máu Long tộc tu bổ bản thân, nếu như lại ăn thịt rồng... !

- Ngươi còn nhận ra ta là cha ngươi sao? Ta còn tưởng là ngươi quên mất rồi!

Long Cốt trợn mắt nói.

- Con đâu dám quên, chỉ là, chỉ là... !

Trong mắt Thánh Tử lóe lên một cỗ e ngại.

- Ngươi nhớ kỹ là được, hiện tại ta hư nhược chỉ còn lại một bộ xương, ngươi có nguyện ý giúp ta hay không?

Long Cốt trầm giọng nói.

Trợ giúp cha là đương nhiên, nhưng cha cần gì phải để Nhiếp Thiên Bá đi gạt ta? Ta... !

Thánh Tử cau mày nói.

- Không lừa ngươi đến, làm sao Tử Bất Phàm có thể thả ngươi tới!

Hiển nhiên, với hình thái này của Long Cốt, Thánh Tử cũng chỉ nghe được giọng nói mới phân biệt ra được.

Thánh Tử lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Cha?

Long Cốt lạnh lùng nói.

- Là ta bảo hắn gọi ngươi tới!

Thánh Tử biến sắc nói.

Long Cốt dữ tợn nói.

- Cha, ngươi muốn ăn ta?

Thánh Tử kinh dị nói.

Long Cốt lộ ra vẻ dữ tợn, Long Huyết ở một bên trầm giọng nói:

- Thánh Tử không thể chết!

- Cái gì?

Long Cốt cau mày nói.

- Thánh Tử là một nước cờ của Long Hoàng, ngươi muốn chết thì ăn thử xem!

Long Huyết trầm giọng nói.

Sắc mặt Long Cốt trở nên khó coi, chân chờ một chút, cuối cùng hít sâu một cái nói:

- Thôi được, không ăn thịt rồng nữa, uống máu của hắn là được rồi!

Vừa nói, Long Cốt vừa đi đến chỗ Thánh Tử.

- Cha, đừng mà!

Thánh Tử sợ hãi kêu lên.

- Long Cốt, ngươi có còn nhân tính hay không, ngươi còn được voi đòi tiên, đừng trách ta không khách khí!

Vương Khả trợn mắt tức giận nói.

- Không khách khí? Ha ha, Vương Khả, ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao, ta sẽ khiến ngươi biết rõ, đi! Trước cho hắn chút giáo huấn!

Long Huyết quát lạnh một tiếng.

- Rống!

Một tên Huyết Thần Tử lập tức nhào về phía Vương Khả, lúc đến trước mặt Vương Khả, lập tức hóa thành bộ dạng Vương Khả, hung ác đánh về phía Vương Khả.

- Chủ nhân, ta đã nói với ngươi, Vương Khả không sợ Huyết Thần Tửt -
Bạn cần đăng nhập để bình luận