Bất Diệt Thần Vương

Chương 673: Khí Linh

- Trên đường nó nói, thật nhàm chán, thật nhàm chán, rất lâu rồi không có luyện hóa yêu ma thành huyết thủy, có yêu ma hay không, nhanh chui vào trong bát!

Long Ngọc kể lại.

Xà Vương ở một bên, sắc mặt cứng đờ:

- Ngươi, ngươi, không phải ngươi cố ý đe dọa ta chứ?

- Đại La Kim Bát, ngươi giúp ta chứng minh một lần đi!

Long Ngọc mở miệng yêu cầu.

Quả nhiên Đại La Kim Bát phát ra thanh âm.

- Thật nhàm chán, thật nhàm chán, rất lâu rồi không có luyện hóa yêu ma thành huyết thủy, có yêu ma hay không, nhanh chui vào trong bát!

- Ngươi làm gì thế?

Vương Khả trợn mắt, tức giận nói.

Sắc mặt Xà Vương cứng đờ.

- Là giọng của đàn ông, ngươi không nghe ra sao? Quả nhiên cái Đại La Kim Bát này là giống đực! Mẹ nó, trên đường đi chiếm bao nhiêu tiện nghi của Long Ngọc rồi hả?

Cung Vi sợ hãi kêu lên.

- Ta chỉ dùng tay cầm nó mà!

Đám người trợn mắt nhìn về phía Đại La Kim Bát.

- Giống đực?

- Làm sao, làm sao... !

- Cái đồ chơi này, thật sự có sinh mệnh? Còn có thể nói chuyện?

Cung Vi khó hiểu nói.

- Nắm cũng không được, ta còn chưa được cầm tay ngươi này! Cái bát háo sắc đáng chết, khó trách nghe lời như vậy!

Vương Khả lại dùng một tay đoạt lấy Đại La Kim Bát trong tay Long Ngọc.

Vương Khả trợn mắt nói.

Cung Vi tỏ vẻ cổ quái nói.

Long Ngọc nhìn Vương Khả ăn dấm, nở nụ cười.

Nhưng Đại La Kim Bát cũng không có phát ra thanh âm.

- Ai nha, ngươi còn giả chết, ngươi biết nói chuyện sao không nói sớm! Làm hại ta coi ngươi chỉ là một vật chết!

Long Ngọc nói.

Đại La Kim Bát phát ra một tiếng hừ lạnh.

- Xà Vương, ta nói, ngươi nhớ kỹ chưa?

- Hừ!

Mặt Xà Vương đen lại.

- Yên tâm!

Sắc mặt Xà Vương cứng đờ, hiện tại ta còn có thể làm sao? Cái Đại La Kim Bát này của ngươi muốn luyện hóa ta thành huyết thủy, ta có thể không nhớ rõ sao?

Tiếp theo, Đại La Kim Bát im lặng!

- Yên tâm!

Vương Khả gật đầu một cái.

Vương Khả quay đầu nhìn về phía Xà Vương:

Vương Khả trợn mắt nói.

- Có lẽ cái Đại La Kim Bát này đã ngưng tụ ra khí linh! Về sau ngươi thử nghiệm thêm, chắc sẽ được thôi!

Cung Vi hiếu kỳ nói.

- Đại La Kim Bát không để ý tới ngươi?

- Ừ, vậy chúng ta trở về đi thôi!

Vương Khả nói.

Cung Vi lập tức mang theo hai người, bay về phía Phật Đầu Tự Chu Kinh!

Về đến Phật Đầu Tự, Vương Khả liền bỏ qua Cung Vi, mang theo Long Ngọc bắt đầu đi dạo ở trong thành.

- Long Ngọc? Hai ngày trước ngươi đến tìm ta, ta không có thời gian tiếp ngươi! Hiện tại tốt rồi, hiện tại chỉ có hai chúng ta, ta dẫn ngươi đi dạo chơi!

Vương Khả cười nói.

Long Ngọc nhìn Vương Khả, bên trong ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu, gật đầu một cái.

- Vương Khả, lần này tới, là muốn chào tạm biệt ngươi!

Long Ngọc ôn nhu nói.

- Ngươi đến chỗ nào bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn?

Long Ngọc mỉm cười nói.

- Trong Thập Vạn Đại Sơn, ta chỉ có một người bạn là ngươi! Nên trước khi rời đi, ta muốn đến chào tạm biệt ngươi!

Mặt Vương Khả lộ vẻ phiền muộn.

- Cám ơn ngươi đã quan tâm, thế nhưng, lần này ta rời đi, sợ rằng ai cũng không ngăn được!

Long Ngọc nhìn Vương Khả sốt ruột, khẽ cười nói:

- Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn!

Long Ngọc hít sâu một cái nói.

Long Ngọc phải đi?

- Tại sao phải đi? Là Ma Tôn ép ngươi?

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.

Long Ngọc lắc đầu:

- Không phải! Là sứ mệnh của ta!

- Sứ mệnh rắm chó gì? Long Ngọc, ngươi đừng để người khác tẩy não, trên đời này làm có ai nhất định phải làm cái gì? Sứ mệnh, đều là những người trên đầu có bệnh không dùng được! Tại sao ngươi cũng tin tưởng cái đồ chơi này?

Vương Khả lập tức lo lắng nói.

Vương Khả biến sắc.

- Lại còn không thể trở về? Vì sao? Đi nơi nào?

Trong mắt Long Ngọc lóe lên vẻ u buồn.

- Đúng, ta phải đi tới một nơi rất xa! Có lẽ, sẽ không thể trở về!

Vương Khả sững sờ.

- Tạm biệt?

Vương Khả cau mày nói.

- Ngươi hỏi cái này để làm gì?

Long Ngọc hiếu kỳ nói.

- Ngươi đi ra được, thì ta cũng có thể đi ra được, chờ xử lý tốt chuyện nơi đây, ta sẽ ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn tìm ngươi!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Giọng Long Ngọc rất kiên quyết, Vương Khả biết mình không thể khuyên nổi, nếu đã không khuyên được thì không khuyên nữa! Ngược lại để ta đi tìm ngươi!

- Ngươi tìm ta làm gì?

Trong mắt Long Ngọc lóe lên một tia cảm động hỏi.

- Không phải ngưoi nói, ta là bạn của ngươi sao? Ta thích đi tìm ngươi thì đi tìm thôi!

Vương Khả cau mày nói.

Long Ngọc nhìn chằm chằm Vương Khả một chút, cuối cùng lắc đầu:

- Ta không muốn nhắc tới chỗ kia!

Vương Khả:

-...

Ngươi không nói địa chỉ, làm sao ta tìm được ngươi?

- Đã vậy, về sau công ty Thần Vương của ta, sẽ mở ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, chỗ nào cũng đều là người của ta, lúc nào ngươi cũng có thể đến bất kỳ một cái chi nhánh công ty Thần Vương nào tìm ta!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Long Ngọc ngạc nhiên nhìn Vương Khả, vì tìm ta, ngươi muốn phát triển công ty Thần Vương ra ngoài?

- Được! Ta sẽ nhớ!

Long Ngọc gật đầu một cái.

- Còn nữa, cái Đại La Kim Bát này cũng cho ngươi, mẹ nó, mặc dù là giống đực, nhưng ngươi cẩn thận dùng một chút là được, nó có thể giúp ngươi chống đỡ một chút nguy hiểm!

Vương Khả lập tức nhét Đại La Kim Bát vào trong tay Long Ngọc.

- Cái Đại La Kim Bát này... !

Long Ngọc khẽ nhíu mày.

- Ngươi không cần để ý Cung Vi và Giới Sắc, có ta ở đây, không có việc gì, ta trở về dùng những vật khác đền bù tổn thất của bọn họ là được!

Vương Khả nói thẳng.

Long Ngọc cười cười, cuối cùng lắc đầu, đưa Đại La Kim Bát trả lại Vương Khả:

- Không cần, ta đã nói, ta không thích dùng Đại La Kim Bát!

- Thế nhưng... !

Vương Khả sốt ruột.

Long Ngọc cười nói:

- Nếu như ngươi muốn giúp ta, ta cũng có chuyện muốn làm phiền ngươi!

- Sao lại nói phiền chứ? Chuyện gì, ngươi nói đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Chỉ thấy Long Ngọc lật tay, lấy ra một cái hộp ngọc khá là lớn.

Long Ngọc nhìn hộp ngọc, trong mắt lóe lên một tia không muốn, nhẹ nhàng sờ lên.

- Đây là?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ta nghe Ma Tôn đề cập qua, ngươi đã từng nhìn thấy cha Thánh Tử?

Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận