Bất Diệt Thần Vương

Chương 899: Thần Long Đảo có bảo tàng

Ngay lúc hai người sắp tới gần Thần Long Đảo.

Oanh!

Từ hướng Thần Long Đảo đột nhiên có tiếng rền vang vọng lại. Đáng tiếc trời đầy sương mù nên không nhìn được rõ ràng.

- Chuyện gì vậy?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

Bành!

Xà Vương cấp tốc mang theo Vương Khả chui vào Chướng Hải.

Tiến vào Chướng Hải, hai người mới nhìn rõ.

Vương Khả thần tình cổ quái lẩm nhẩm nói.

Long Cốt nhìn về phía Chu Hồng Y và một người khác nữa trong đám áo đen đứng sau lưng Chu Hồng Y.

Vương Khả và Xà Vương nấp sau một phiến đá ngầm, ngước mắt nhìn đối đầu bên ngoài Thần Long Đảo.

Long Cốt lạnh lùng nói.

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- A ha ha ha, phong đảo? Tại sao phải phong đảo? Các ngươi đang làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài? Ta đã cảm ứng được. Giờ thì, tránh ra!

Chỉ thấy, lúc này Thần Long Đảo đang được một kết giới khổng lồ bao bọc, bên trong sương mù mông lung, khiến người không cách nào quan sát rõ ràng, tiếng rền vang phát ra từ cách đó không xa, Chu Hồng Y chính đang dẫn theo đám thuộc hạ áo đen giằng co với một tên nam tử.

- Long Cốt đường chủ, nơi này không phải địa bàn của ngươi, hiện tại Thần Long Đảo đang quan bế, không tiếp khách lạ, mời ngươi về cho!

Chướng Hải, bên ngoài Thần Long Đảo!

- Long Cốt? Hắn đang xung kích đại trận Thần Long Đảo?

- Chu Hồng Y, ngươi mà cũng dám cản ta? Còn nữa, người phía sau ngươi là ai? Không ngờ lại có thể tiếp được một chưởng của ta?

Chu Hồng Y sầm mặt lại:

- Long Cốt? Sao hắn lại đến Thần Long Đảo?

- Bất kể Thần Long Đảo đang làm gì thì cũng không đến lượt ngươi nhúng tay! Long Cốt, ngươi còn tiến tới, đừng trách chúng ta không khách khí!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

Long Cốt thần tình dữ tợn nói.

Sau phiến đá ngầm cách đó không xa, Vương Khả cũng trợn tròn mắt.

- Hiện tại ở Thập Vạn Đại Sơn, số Nguyên Thần Cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lạ thật! Là Sắc Dục Thiên? Hay Hoàng Hữu Tiên? Không lẽ là giáo chủ? Chu Hồng Y, ngươi ẩn giấu sâu thật đấy!

Xà Vương ở bên nói.

- Ngươi còn chưa đạt đến Nguyên Thần Cảnh mà khẩu khí lại đã không nhỏ nhỉ? Là học theo ngữ điệu của tên thần kinh Vương Khả kia? Ngươi tưởng rằng có thể ngăn được ta? À, ta hiểu rồi, ngươi mạnh miệng như thế là vì có người áo đen này chống lưng? Nguyên Thần Cảnh? Chậc, đây rốt cuộc là ai?

Xà Vương thần tình cổ quái nói.

Long Cốt híp mắt nhìn Chu Hồng Y:

- Không nhìn ra! Dù sao, ta cứ cảm thấy càng giống như là địa bàn của Chu Hồng Y!

Vương Khả trừng mắt giận nói.

- Nơi này chính là địa bàn của ta!

Chu Hồng Y đứng chắn trước mặt đám người áo đen sau lưng, hiển nhiên là không muốn cho Long Cốt nhìn rõ.

- Ngươi muốn đi về?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Đương nhiên, ở đây có tận hai tên đại lão Nguyên Thần Cảnh, ta tới chẳng phải chịu chết! Ta không chơi với ngươi nữa, ta chơi không nổi, Thần Long Đảo này căn bản không giống là địa bàn của ngươi như ngươi vẫn tự khoe!

Long Cốt híp mắt nghi hoặc nói.

- Vương Khả, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi, ta phải về xà quật!

Vương Khả kinh ngạc lẩm bẩm.

- Chuyện gì thế này? Lại chui đâu ra một tên Nguyên Thần Cảnh? Còn đứng ở sau lưng Chu Hồng Y? Dạo này cứ sao thế nhỉ? Nguyên một đám đại lão không biết từ đâu chui ra?

Xà Vương thần tình cổ quái nói.

- Đánh rắm, Chu Hồng Y chỉ nương nhờ tạm ở đây thôi! Lão bà hắn Nhiếp Thanh Thanh làm công dưới tay ta, hắn đến là để bồi lão bà!

Vương Khả trừng mắt nói.

"

- Nhưng mà, trước khi Nhiếp Thanh Thanh đến, Chu Hồng Y đã thường trú ở Thần Long Đảo, thậm chí còn dựng lên hành cung ở Thần Long Đảo, chẳng lẽ hắn sớm đã đoán được Nhiếp Thanh Thanh sẽ tới làm đàn chủ?

Xà Vương hỏi.

- Ách, đúng nhỉ, tên Chu Hồng Y này không biết vì cớ gì, hang ổ của mình không đi ở, lại cứ trú trong nhà ta làm gì không biết? Còn không chịu trả tiền thuê mướn, chẳng lẽ hắn định ở lì chỗ này không đi?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Ngươi xem, ngươi nói ta theo ngươi rất an toàn, nhưng mà, mẹ nó, có lần nào ta đi theo mà được an toàn đâu, lần nào cũng thiếu chút bị đánh chết? Lần này ta không bồi ngươi nữa, ta phải về nhà!

Từ sau lưng Chu Hồng Y, một người áo đen nắm lấy bả vai Chu Hồng Y, Chu Hồng Y quay đầu, người áo đen kia lại lắc đầu, ra hiệu Chu Hồng Y không nên vọng động.

Ba!

Chu Hồng Y trừng mắt như muốn ra tay.

- Ngươi tìm chết!

Long Cốt trừng mắt nói.

- Ta lăng nhục đấy, thì làm sao? Hừ, Chu Hồng Y, lúc trước các ngươi hại ta tổn thất thảm trọng, mối thù giữa ta với ngươi còn chưa xong đâu! Chẳng những hôm nay ta lăng nhục nàng, ngày sau, ta còn muốn chiếm lấy Nhiếp Thanh Thanh, để nàng làm nữ nhân của ta, chỉ có như thế ta mới cam tâm!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Chào đón với không chào đón cái gì? Vương Khả lại không ở đây, ngươi làm chủ cái gì? Nơi này là Thần Long Đảo của Vương Khả, Chu Hồng Y, ngươi tưởng nơi này là nhà của ngươi chắc?

Long Cốt cười lạnh nói.

- Phu nhân ta Nhiếp Thanh Thanh là đàn chủ Thần Long, phụ trách quản lý hết thảy sự vụ tại Thần Long Đảo!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

- Nhiếp Thanh Thanh là Nhiếp Thanh Thanh, ngươi là ngươi! Ha ha, Chu Hồng Y ngươi đừng có mua việc vào người. Đương nhiên, nếu Nhiếp Thanh Thanh đíc thân đến bồi, hôm nay không chừng ta sẽ cho chút thể diện, không tiến vào nữa. Nhưng giờ, ngươi không ngăn được ta, người áo đen phía sau kia rõ ràng là Nguyên Thần Cảnh, tại sao phải trốn sau lưng ngươi? Lạ thật! Xem ra ta cảm ứng không sai, bên trong Thần Long Đảo xảy ra đại sự!

Long Cốt cười lạnh nói.

- Làm càn, ngươi dám lăng nhục Thanh nhi của ta!

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

- Long Cốt, nơi này không chào đón ngươi!

Nơi xa, Long Cốt còn đang gây hấn với Chu Hồng Y.

Xà Vương này quả nhiên là bạch nhãn lang, nuốt chỗ tốt của ta, đến lúc cần dốc sức thì bỏ gánh rời đi?

-... !

Vương Khả:

Xà Vương lập tức rụt đầu lại, kiên quyết nói.

Sắc mặt Chu Hồng Y rất khó coi.

Long Cốt híp mắt nhìn người áo đen kia:

- Chu Hồng Y? Ta đã nói ra lời như vậy rồi, ngươi vẫn cứ thờ ơ không quả. Hắc, xem ra người áo đen này vô cùng quan trọng đối với ngươi? A ha ha ha, hôm nay ta tất phải xông vào Thần Long Đảo, ai tới cũng đừng hòng ngăn cản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận