Bất Diệt Thần Vương

Chương 86: Chu Hồng Y (1)

- Ta không đến, bọn họ không về, ta vừa đến, bọn họ đã có người trở về? Có phải các ngươi bại lộ thân phận hay không?

Đường chủ áo đỏ lạnh lùng hỏi.

- Không có khả năng, đường chủ, chúng ta cẩn thận từng li từng tí, không có khả năng bại lộ! Hơn nữa không ai nhận biết chúng ta, càng không khả năng có người chú ý tới chúng ta!

Một hắc y nhân nói.

Lúc này, đại môn ở tiền viện bị gõ vang.

Đông đông đông!

- Mở cửa! Ta biết bên trong có người, nhanh mở cửa!

Ngoài cửa truyền tới thanh âm của một đệ tử Kim Ô Tông.

- Không thể! Chúng ta rất cẩn thận, ngay cả khí tức cũng không phát ra! Không có khả năng bại lộ được!

Đường chủ áo đỏ hỏi.

- Các ngươi? Hừ! Các ngươi đã bại lộ!

- Bên ngoài là người nào, thấy rõ ràng chưa?

- Chúng ta...

- Người các ngươi giám thị đã tìm tới cửa, cái này còn không bại lộ?

- Cái này là không có người chú ý như ngươi nói?

- Là người ở sát vách mới vừa trở về!

Đám hắc y nhân nghẹn lời.

Đường chủ áo đỏ lạnh lùng nói.

Một hắc y nhân vẻ mặt kinh hoảng nói.

- Đường chủ thứ tội!

Đường chủ áo đỏ lạnh lùng nói.

Đám hắc y nhân áy náy nói.

Một hắc y nhân ở bên ngoài hồi đáp.

Đường chủ áo đỏ trừng mắt.

Thời điểm nói chuyện, đường chủ áo đỏ kéo mũ lên, dẫn đám người đi ra tiền viện.

- Vâng!

Người dẫn đầu tay cầm bạch phiến lập tức tiến vào, để các hắc y nhân vốn đang phòng bị thần sắc xiết chặt, cả đám tay đè ở trên chuôi kiếm.

- Đi, đi xem một chút! Toàn lực phòng bị, chờ ta ra lệnh, tùy thời động thủ!

Cả đám khẩn trương đến hận không thể lập tức động thủ, nếu không phải đường chủ ở bên cạnh, bọn hắn đã xuất thủ rồi.

Bản thân ẩn tàng thật tốt, vì sao lại bại lộ chứ? Sai lầm ở chỗ nào?

Trương Thần Hư mang theo một đám đệ tử Kim Ô Tông bước vào nội viện.

- Chẳng lẽ ngũ đường chủ gạt ta?

Đường chủ áo đỏ không động, quả đấm siết chặt nói:

Đường chủ áo đỏ trầm giọng nói.

- Chớ khẩn trương, đi vào nói chuyện! Trần Thiên Nguyên để ta tới!

Trương Thần Hư vừa tiến đến liền mở miệng nói.

Trương Thần Hư mới mở miệng, các hắc y nhân đang khẩn trương sắc mặt đại biến. Trần Thiên Nguyên? Thiên Lang Tông Chủ phát hiện chúng ta? Chúng ta bại lộ ở trước mặt Trần Thiên Nguyên?

Đám hắc y nhân đồng thanh nói.

Đám hắc y nhân vẻ mặt phòng bị nhìn 18 người ngoài cửa.

Đại môn ầm vang mở ra.

- Két!

- Két!

Đám đệ tử Kim Ô Tông cực kỳ phối hợp đóng đại môn lại, tựa như sợ người bên ngoài nhìn thấy.

Một màn này để đám hắc y nhân vẻ mặt ngoài ý muốn, Trần Thiên Nguyên có ý gì? Phái đám người này tới làm gì? Còn khiêng một cái ghế? Đây là muốn làm gì?

- Nhìn thấy cái ghế này chưa?

Trương Thần Hư chỉ cái ghế hỏi.

Trương Thần Hư bày ra tín vật, nhưng tín vật này để đám hắc y nhân xem không hiểu.

- Trần Thiên Nguyên phái các ngươi tới? Cái ghế này?

Đường chủ áo đỏ không hiểu nhìn cái ghế.

Cái ghế? Cái này có ý nghĩa gì sao?

Đệ tử Kim Ô Tông kia trợn mắt nói.

- Vương Khả, ngươi đã là tù nhân, còn dám giở trò? Móc vật trong túi ra!

Vương Khả khẩn trương nói.

- Không có, các ngươi nhìn lầm!

Một đệ tử Kim Ô Tông trợn mắt nói.

- Không đúng, trong túi của ngươi có đồ vật!

Lang Tiên Trấn! Vương gia đại trạch!

Vương Khả, Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn Trương Thần Hư xách cái ghế rời đi, hai người liếc nhau, trước kia ăn ý trong nháy mắt đạt thành chung nhận thức.

- Vương Khả, cái mông của ngươi ngứa sao? Bắt cái gì đấy?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

Trương Chính Đạo mới mở miệng, lập tức dẫn tới hai đệ tử Kim Ô Tông chú ý, đều nhìn về phía tay phải của Vương Khả vươn vào túi quần, tựa như gãi ngứa.

Nhưng Trương Chính Đạo vừa nói, tay của Vương Khả liền ngừng lại.

Sắc mặt của Vương Khả cứng đờ, tựa hồ có chút khẩn trương nói:

- Đúng vậy, ta gãi ngứa!

Nói xong tay của Vương Khả tiếp tục chuyển động.

Ngũ đường chủ và Trần Thiên Nguyên thiết kế, gạt ta tới nơi đây, kỳ thật bọn họ đã sớm chuẩn bị, chỉ đợi ta mắc câu? Chờ một mẻ hốt gọn? Còn phái đệ tử ngồi ở trước mặt ta, cái này là đang nhục nhã ta sao?

Bị phát hiện? Bị phản giám? Trúng kế?

Bộ dáng thư giãn thích ý kia, tựa như nắm chắc thắng lợi trong tay, tựa như trào phúng ở trên cao nhìn xuống, làm cho thần kinh của đường chủ áo đỏ căng thẳng.

Vừa nói, Trương Thần Hư mở bạch phiến, chậm rãi ngồi ở trên ghế bành, đong đưa quạt xếp, thích ý nhìn đường chủ áo đỏ.

Trương Thần Hư cười nói.

- Đúng, chính là cái ghế này! Ngươi nhận ra thì tốt! Hiện tại biết rõ chúng ta tới có ý gì rồi chứ?

- Không có vật gì, các ngươi quá khẩn trương rồi, ta có thể giấu cái gì chứ?

Vương Khả cười nói.

Ngâm!

Đao trên cổ Vương Khả cứa vào thịt, hàn khí xuyên thấu qua làn da để thân thể hắn cứng đờ.

- Móc ra!

Đệ tử Kim Ô Tông kia lạnh lùng nói.

- Không, không tiện?

Vẻ mặt Vương Khả khó xử.

Vương Khả không tình nguyện, trong nháy mắt đốt lên hiếu kỳ của hai đệ tử Kim Ô Tông. Vương Khả càng không chịu, hai người càng hiếu kỳ.

- Nhanh lên! Bằng không ta cho ngươi chảy chút máu!

Đệ tử Kim Ô Tông kia trợn mắt nói.

- Ta, ta...

Vẻ mặt Vương Khả không tình nguyện.

Nhưng Vương Khả vẫn rút tay ra, nắm đấm siết chặt, tựa như trong nắm đấm giấu thứ gì đó.

- Buông tay ra!

Đệ tử Kim Ô Tông kia lạnh lùng nói.

Mặt mũi Vương Khả tràn đầy sầu khổ, làm sao cũng không tình nguyện.

Vương Khả không chịu, đệ tử Kim Ô Tông kia tự mình động thủ.

- Ba!

Đệ tử Kim Ô Tông kia một tay cầm đao gác lên cổ Vương Khả, một cái tay khác nắm cổ tay của hắn.

- Sư huynh, ta cầm cổ tay, ngươi tới mở ra, nhìn xem giấu thứ gì, chẳng lẽ còn muốn đánh lén chúng ta?

Đệ tử Kim Ô Tông kia trầm giọng nói.

Hai đệ tử Kim Ô Tông, một cái Kim Đan cảnh, một cái Tiên Thiên cảnh, thực lực đều mạnh hơn Vương Khả và Trương Chính Đạo, cưỡng ép xuất thủ, Vương Khả và Trương Chính Đạo tự nhiên không phản kháng nổi.

- Được!

Sư huynh Kim Đan cảnh trầm giọng nói.

Sư huynh Kim Đan cảnh một tay cầm đao gác lên cổ Trương Chính Đạo, một tay đi cạy tay Vương Khả.

Tay của Vương Khả không động được, bị Kim Đan cảnh kéo ra, ngón tay liền mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận