Bất Diệt Thần Vương

Chương 586: Trần Mạc

- Vương Khả, ngươi nói bậy, Mạc Tam Sơn không có cầm qua Thiểm Điện Thần Tiên!

Điền Chân trợn mắt nói.

- Điền trưởng lão, không thể nói lung tung được, ngươi làm sao khẳng định Mạc Tam Sơn không có lấy? Lần trước ở Chu Tiên trấn, đã bị hắn cướp đi, ta phí sức chín trâu hai hổ, mới đoạt lại! Chính là Tử đường chủ lần trước hỏi ta muốn, ta không thể cho nàng, ta rút kinh nghiệm xương máu, trở về nghĩ hết biện pháp lấy được giúp Tử đường chủ! Thế nào? Ta giúp Tử đường chủ làm chút việc nhỏ, ngươi còn không đáp ứng?

Vương Khả trợn mắt nói.

Gương mặt Điền Chân co quắp, tên oắt con này, ngươi tự tìm cái chết sao? Mạc Tam Sơn khoảng thời gian này luôn bế quan chữa thương, ngươi lại không gặp được hắn, làm sao giật đồ trong tay hắn?

Nhưng giờ phút này, Tử Bất Phàm càng chú ý đến Thiểm Điện Thần Tiên. Vội vàng cầm lên, kiểm tra một phen.

- Hô, còn tốt, mặc dù có chút mài mòn, nhưng, cũng không có hỏng! A, khoảng thời gian không có Thiểm Điện Thần Tiên, thật là phiền muộn!

Tử Bất Phàm thở dài.

- A, Vương Khả, ngươi thật không cần mặt mũi? Ngươi muốn ta cảm tạ ngươi thế nào?

Vương Khả vừa cười vừa nói.

Hai người đều biết, ở trong đó khẳng định không có chuyện của Mạc Tam Sơn, nhưng nhìn Vương Khả không để lại dư lực giội nước bẩn Mạc Tam Sơn, cũng làm ra vẻ mặt kinh ngạc, sao trên đời có người da mặt dày như thế?

- Tử đường chủ, ta đã tìm được Thiểm Điện Thần Tiên giúp ngươi. Ngài muốn cảm tạ ta rất dễ dàng, trả Giới Sắc đại sư cho ta? Hắn vẫn chờ trở về động phòng đấy!

Điền Chân: ...

Điền Chân lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Đều do Mạc Tam Sơn, Tử đường chủ, lần sau ta giáo huấn hắn giúp ngươi, cũng xả ác khí giúp Thiểm Điện Thần Tiên!

Tử Bất Phàm mặt đen lại, ta cho ngươi mặt mũi? Ngươi cho rằng ta sẽ cảm tạ ngươi?

Tử Bất Phàm: ...

Vương Khả lòng đầy căm phẫn giội nước bẩn cho Mạc Tam Sơn.

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

Tử Bất Phàm nhìn về phía Điền Chân.

Rõ ràng cầm đồ vật của người ta, bây giờ bị đòi lại, còn nói bản thân có công lớn?

- Hắn thật là Sắc Dục Thiên?

- Động phòng? Động phòng cái gì?

- Chính là Giới Sắc hòa thượng, không, hẳn là Sắc Dục Thiên, ngươi nhốt hắn ở đâu?

Lại nhìn thấy, trong phòng giam, Giới Sắc đại sư một thân áo cà sa ngồi xếp bằng, nhắm mắt tụng kinh.

Có lẽ Điền Chân không muốn nói chuyện của mình và Tử Bất Phàm bị người khác biết, cho nên thuộc hạ của Điền Chân tại nơi này bị điều đi nơi khác.

Tử Bất Phàm cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau kinh ngạc, gật đầu một cái, mang theo hai người đi tìm Giới Sắc hòa thượng.

- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, tại sao ngươi lại đi chung với tà ma?

Điền Chân lộ ra kinh ngạc.

Tử Bất Phàm ngạc nhiên cười to nói.

- Tà ma? Ha ha ha ha ha, Sắc Dục Thiên, ngươi lại gọi ta là tà ma?

Giới Sắc đại sư cau mày nói.

Trong địa cung, có một đại điện là nhà tù giam giữ phạm nhân!

Hai người nói chuyện, rốt cục kinh động đến Giới Sắc đại sư, Giới Sắc đại sư mở mắt ra, nhìn thấy ba người.

- Ngươi là Giới Sắc đại sư hay là Sắc Dục Thiên?

Vương Khả không xác định hỏi.

Ba người đi tới nhà tù.

- Hừ, ngày đó ta bắt được hắn cũng giật mình, còn tưởng rằng hắn chỉ giống Sắc Dục Thiên mà thôi, chuẩn bị dùng để thu nạp thuộc hạ Sắc Dục Thiên, hiện tại lại là thật, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn!

Điền Chân vẫn không dám tin tưởng.

- Hắn thật là Sắc Dục Thiên?

- Đại sư, ngươi thật sự bị một gây đánh trở về?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Một gậy?

Điền Chân, Tử Bất Phàm đều khó hiểu.

Chỉ có Giới Sắc đại sư sờ lên đầu:

- Lần trước tại Trấn Ma Tự, xảy ra chuyện gì? Vì sao sau khi tỉnh lại, ta lại nhức đầu?

Vì sao nhức đầu? Bởi vì ngươi lần trước biến trở về Sắc Dục Thiên, Vương Khả ta gõ ngươi một ám côn, để nhân cách của ngươi khôi phục.

- A? Ta cũng không biết! Khả năng có người nào thừa dịp ngươi hôn mê, đã làm chuyện gì đó với người ta! Ai! Đại sư, đều là chuyện quá khứ, không cần để ý! Ngươi phải nhìn về phía trước!

Vương Khả an ủi.

Điền Chân: ...

Vương Khả lập tức cau mày nói.

- Như vậy sao được? Ta đáp ứng lão bà của ngươi, muốn dẫn ngươi trở về động phòng! Ta sao có thể mặc kệ ngươi?

Giới Sắc đại sư lập tức lắc đầu.

- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, bần tăng hoàn toàn bị bao vây, cũng trúng một kiếp, không muốn liên lụy tới ngươi, ngươi đi nhanh đi!

Điền Chân kinh ngạc nói.

- Ta nói? Ta đương nhiên nói có thể, đa tạ Tử đường chủ!

Vương Khả lập tức tâm hoa nộ phóng.

Tử Bất Phàm mặt đen lại, ngươi thật sự không biết xấu hổ, không nhìn ra ý phủ định trong lời nói của ta sao?

- Hừ, Vương Khả, ý sư muội ta chính là, ngươi tự tìm cái chết!

Điền Chân lạnh lùng nói.

Điền Chân cũng không nhìn nổi, mẹ nó, Vương Khả sắp chết đến nơi, còn đang nằm mộng?

- Tại sao ta lại tìm chết? Điền trưởng lão, ta cũng không ước định với ngươi cái gì, ta nói chuyện với Tử đường chủ đấy, ngươi xuất hiện làm gì?

Vương Khả trợn mắt nhìn Điền Chân.

- A, ngươi thật không sợ chết!

- Ngươi cứ nói đi?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói:

Vương Khả mong đợi nhìn về phía Tử Bất Phàm.

- Tử đường chủ, ngươi xem, ta thực hiện lời hứa, giúp ngươi tìm về Thiểm Điện Thần Tiên, Giới Sắc đại sư này, có phải cũng dựa theo ước định, để cho ta mang đi?

Tử Bất Phàm, Điền Chân cổ quái nhìn Vương Khả, Vương Khả khẳng định có lời gì đó không nói.

Giới Sắc đại sư: ...

Tử Bất Phàm: ...

Giới Sắc đại sư: ...

Ngươi muốn dẫn Giới Sắc hòa thượng trở về phá giới?

Giới Sắc đại sư im lặng hồi lâu, mới biệt khuất nói một câu:

- A di đà phật, bần tăng đã vào Phật môn, lại không có phu nhân!

- Ngươi đúng là mặt thối! Các ngươi đều cô nam quả nữ với nhau một chỗ hơn nửa năm? Thẹn thùng cái gì!

Vương Khả khó tin.

Giới Sắc đại sư: ...

Tử Bất Phàm cổ quái nói:

- Tốt rồi, đừng nhiều lời, ta còn muốn tra hỏi! Sắc Dục Thiên, ta hỏi ngươi, ngươi lần này bị Ma Tôn giết, vì sao có thể sống đến bây giờ? Đệ nhất đường chủ nhìn chằm chằm vào ngươi bảo hộ Đại Chu vương triều, có phải có bí bảo gì hay không?

- A di đà phật, bần tăng pháp danh, Giới Sắc! Cũng không phải là Sắc Dục Thiên, ngươi nhận lầm người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận