Bất Diệt Thần Vương

Chương 694: Mọi Người Mai Phục Lên

- Vương huynh đệ, ngươi tự mình đi thu hút đệ tử Ma Giáo sao? Cái này quá nguy hiểm!

- Đúng vậy, bây giờ ngươi đứng về phía chính đạo, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với Ma Giáo, ta nghe nói rất nhiều đệ tử Ma Giáo đang giận điên lên, muốn giết ngươi!

- Vương huynh đệ, không thể đặt mình vào nguy hiểm được!

Một đám đệ tử chính đạo khuyên Vương Khả.

- Mọi người đừng nói nữa, cũng bởi vì đệ tử Ma Giáo hận ta tới tận xương, ta mới có thể kích thích sự phẫn nộ của bọn hắn, mới có thể dẫn dụ bọn hắn đi vào vòng mai phục! Huống hồ, ta còn là đệ tử Thiên Lang Tông, ở thời điểm này, tự nhiên ta phải xung phong đi đầu! Xin chư vị đừng khuyên nữa!

Vương Khả lập tức cự tuyệt nói.

- Vương huynh đệ!

Một đám đệ tử chính đạo cảm động nói.

- Trương Chính Đạo, hay là ngươi ở lại nơi này đi?

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Không được, Vương Khả, ta đi cùng ngươi!

- Đánh rắm! Ngươi đều chạy..., ngươi đều chạy tới thu hút đệ tử Ma Giáo, làm sao ta có thể không đi cùng được chứ? Ta đi cùng với ngươi, có thể hỗ trợ lẫn nhau, ta rất quen thuộc địa hình nơi đây!

- Chư vị, ta đi một chút sẽ trở lại!

- Được rồi chư vị, xin hãy bảo vệ tốt bản thân!

Chỉ có Trương Chính Đạo là trừng to mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, Vương Khả, ngươi muốn một mình chạy trốn sao!

Ánh mắt kia chính là, ngươi không mang ta chạy trốn, ta sẽ vạch trần việc ngươi nói dối.

Vương Khả muốn rời đi.

Vừa rồi ngươi nói với ta một đống lý do, đều là đánh rắm! Ngươi muốn chạy trốn thì có, ngươi cảm thấy mang theo một đám lớn đệ tử chính đạo như vậy sẽ bị liên lụy? Sợ bọn họ làm ngươi bại lộ, không dễ chạy trốn, cho nên ngươi mới lừa mọi người trốn vào trong động, còn mình thì chạy trốn?

Vương Khả cau mày nói.

- Vương huynh đệ cẩn thận!

Trương Chính Đạo lập tức sợ hãi kêu lên.

Mọi người kêu lên.

Vẻ mặt Vương Khả cứng đờ, tên Trương Chính Đạo này biết rõ suy nghĩ của ta sao?

Vương Khả nhìn về phía mọi người, nói.

Trương Chính Đạo:

- Hả, đã có lần nào ta chạy trốn mang ngươi đi chưa? Lần trước ngươi chạy trốn, cũng không mang ta đi cùng!

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Vương Khả, ngươi chạy trốn, thế mà không mang ta theo?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

Trương Chính Đạo lập tức đi theo Vương Khả vào trong sương mù.

- Ý của ngươi là, để người khác quyết định sinh tử của ngươi, còn không bằng tự mình đi tìm đường chết?

Vương Khả giải thích nói.

- Bây giờ phải chờ kết quả Ma Tôn độ kiếp, còn lại tất cả đều là phí công, ta để đệ tử chính đạo trốn đi, cũng coi như là bảo toàn thực lực, nhưng ta không thích ký thác sinh tử trên thân người khác, thà rằng tự mình đi ra mạo hiểm!

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Đúng vậy, ta không biết đường, nhưng cứ thử vận may, nói không chừng có thể đi ra ngoài!

Vương Khả nói.

- Cái gì gọi là thử vận may?

Vương Khả hỏi.

- Vương Khả, không phải ngươi không biết đường sao?

Ngươi nói rất có đạo lý! Mẹ nó! Tự nhiên ta không biết nói gì?

-...

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Vương Khả trợn mắt:

- Nói là nói như vậy? Nhưng ai tìm đường chết?

- Ngươi, ngươi làm như này không phải là tự mình tìm đường chết sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ngươi biết cái gì! Còn nữa, chớ nói lung tung, cái miệng của ngươi là miệng Ô Nha!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Miệng ta đen đủi chỗ nào? Như này không phải là tự tìm đường chết sao?

Trương Chính Đạo khinh thường nói.

Một đám đệ tử Ma Giáo bao vây hai người lại, Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức như lâm đại địch. Vương Khả vì tự vệ, càng muốn lấy pháp bảo ra.

Mẹ nó, xong con ong! Lần này thật sự là tìm đường chết rồi.

Trách cái gì, ta chỉ nói hai câu mà thôi, con đường này là do ngươi chọn! Ngươi dẫn đường mà!

-...

Mặt Trương Chính Đạo đen lại:

- Đã nói rồi, miệng ngươi là miệng Ô Nha, đừng có con mẹ nó nói lung tung, ngươi xem, ngươi ngu chưa?

- Tại sao ta lại là miệng Ô Nha? Ta nói đúng sự thật! Ngươi như này chính là làm, làm, làm... !

Trương Chính Đạo nói được một nửa, kẹt.

Bởi vì, hai người vừa vượt qua một cái đỉnh núi, nhìn thấy vô số đệ tử Ma Giáo đen nghịt. Bốn phía sơn cốc này, đều là đệ tử Ma Giáo, cả đám người mặc hắc bào, giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn về phía hai người.

- Mau nhìn, có người thì phải?

- Là Vương Khả và Trương Chính Đạo!

- Cái gì? Là Vương Khả và Trương Chính Đạo sao? Bao vây!

- Thực sự là trời không tuyệt đường con người, ha ha ha ha!...

Mấy ngàn đệ tử Ma Giáo hưng phấn cười to, trong nháy mắt bao vây Vương Khả, Trương Chính Đạo lại.

Mặt Vương Khả tối sầm lại nhìn về phía Trương Chính Đạo:

Vương Khả nói.

- Vậy thì ngươi đừng có mồm thối, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi khu vực sương mù này!

Trương Chính Đạo suy nghĩ một chút nói.

- Ta cảm thấy, chạy trốn theo ngươi, an toàn hơn một chút!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nếu ngươi đã biết ta đang tìm đường chết, vậy sao ngươi còn theo ta?

- Tránh hết ra, tránh hết ra, bao vây Vương huynh đệ làm gì?

- Mắt các ngươi mù sao? Đây là Vương huynh đệ, hắn đến báo tin cho chúng ta, các ngươi cầm đao chỉ ai đấy?

- Thu đao kiếm lại đi, các ngươi muốn tìm cái chết à!...

Một đám đà chủ Ma Giáo đi lên phía trước, quát tháo chúng đệ tử Ma Giáo một phen. Lần quát tháo này, khiến chúng đệ tử Ma Giáo kinh ngạc, tình huống gì đây? Không phải Vương Khả là phản đồ sao? Tại sao nhóm đà chủ lại che chở Vương Khả?

Không chỉ có đệ tử Ma Giáo ngơ ngác, mà Vương Khả cũng ngơ ngác luôn. Tình huống gì vậy? Không phải ta đã đứng về phía Thiên Lang Tông sao? Tại sao các ngươi lại tỏ thái độ này?

- Vương huynh đệ, ta biết, ngươi được Ma Tôn sắp xếp vào Thiên Lang Tông nằm vùng! Thời điểm mấu chốt, vẫn phải dựa vào ngươi làm nội ứng!

Một vị đà chủ Ma Giáo cười to nói.

Vương Khả:

-...

Trương Chính Đạo ở một bên cũng ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả, ngươi là nội ứng của Ma Giáo?

Bên trong một cái sơn cốc!

Vẻ mặt Trương Chính Đạo đen lại, mờ mịt nhìn Vương Khả bị một đám đà chủ Ma Giáo vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, trong lúc nhất thời đầu có chút không xoay chuyển kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận